Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-11-22 19:13:17
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh tay đang che lấy run nhè nhẹ lớp vest. Đường cong gương mặt căng cứng, mạch m.á.u nổi rõ chiếc cổ thon dài, phập phồng theo từng nhịp nuốt nước bọt. Nhìn qua cực kỳ khổ sở.

kiểu gương mặt thế , càng đau đớn càng khiến khác chà đạp.

Khương Chi Chi do dự một lúc, cuối cùng quyết định t.ử tế với cha đơn một chút:

“Để gọi nhân viên khách sạn giúp nhé.”

mới bước một bước, hình cao gầy như chịu đựng thêm , bất ngờ ngã thẳng về phía cô.

Nhanh đến mức cô né kịp.

Nửa phút , Khương Chi Chi mới loạng choạng đỡ đối phương. Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ bất thường, thở của phả lên gò má cô, giọng khàn đứt quãng:

“Xin , nãy lừa cô… vết thương cũ… mà là bỏ t.h.u.ố.c …”

Hai chữ bỏ t.h.u.ố.c khiến đồng t.ử Khương Chi Chi lập tức co rút.

Giọng run rẩy, xen lẫn đau đớn:

“Kẻ đó là biến thái… chuyện bậy với trốn thoát nên mới va cô…”

Anh khẽ ho, đôi môi ửng đỏ như như lướt qua vành tai cô. Hơi thở ẩm nóng phả tới, khiến cô giật lấy tay dụi tai, chẳng lẽ khách sạn còn muỗi?

Ngay lúc cô để ý, đàn ông chậm rãi cởi hai cúc áo sơ mi.

“Xin cô… Khương tiểu thư…”

“Lần cô từng giúp cũng thể giúp nữa ?”

Khuôn mặt thanh tú run rẩy, cánh tay căng cứng như kìm nén đến rách nát.

Khương Chi Chi sợ ngã lăn đất, phá hỏng “bộ mặt cha hiền lành” , ảnh hưởng chuyện ăn, nên đành bụng đỡ lấy.

Hoắc Liên Thành khẽ liếc qua cánh tay đang cô giữ chặt, đáy mắt lóe lên vẻ châm chọc. Anh khẽ ho, hướng mắt về phía camera ẩn. Ống kính khẽ rung động.

Khóe môi cong lên thành nụ khiêu khích.

Khương Chi Chi nghiêm túc :

“Không , sẽ đưa đến chỗ an , gọi 120 cho .”

Giọng điệu đắn, chẳng chút thừa nước đục thả câu nào. Nếu , nữ biến thái cứ chăm chăm bụng , Hoắc Liên Thành còn tưởng cô sẽ thật sự gọi bác sĩ.

Dưới lớp băng che mắt, đôi mắt ánh lên vẻ giễu cợt, giọng run run đáng thương:

“Cảm ơn cô… thể đến bệnh viện, còn con nhỏ đang đợi ở nhà…”

Khương Chi Chi đẩy một cánh cửa gần đó, thấy phòng trống , bèn dìu .

Bên trong chỉ vài cái rương, hai cái ghế, bàn dính bụi, trông như phòng chứa đồ.

Người đàn ông dựa cạnh bàn, quần áo xộc xệch, để lộ phần eo bụng gọn gàng. Hình xăm con rắn ở bụng quấn quanh, cái đầu nhỏ như đang ngóc lên cô, theo từng nhịp thở gấp gáp mà di chuyển, giống hệt rắn độc đang rình mồi.

Cô thoáng rùng , lỡ liếc thêm nữa.

“Vậy thì chẳng giúp .”

Khương Chi Chi :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-216.html.]

“Anh bỏ thuốc, bác sĩ, mà gọi bác sĩ cũng chịu. Thế thì gì cho đây?”

Hoắc Liên Thành thở gấp, môi đỏ cong:

“Cô thật sự cách giúp ?”

Diễn kịch. Rõ ràng bạn trai nhiều vô kể, giờ còn giả vờ ngây thơ mặt ?

Anh đưa tay kéo tay cô đặt lên bụng , giọng như cầu xin:

“Khương tiểu thư, nóng quá… chỉ cần cô chạm một chút…”

Cổ lấm tấm mồ hôi, hầu kết chuyển động, gợi cảm mà yếu ớt.

Khương Chi Chi xuống, cảm giác sợ hãi dâng lên. Người … chắc chắn để bao nhiêu chạm .

Cô lập tức rút tay , mặt chợt cứng đờ.

Xúc cảm tay quá rõ ràng. Cô nhíu mày — lạnh?

Anh nóng quá ?

Trong khoảnh khắc, Khương Chi Chi chợt hiểu , liền lùi . Anh gọi với theo, nhưng Khương Chi Chi nhếch môi lạnh:

“Đây là vở kịch chuẩn riêng cho ? Giả vờ ngã, để cứu, nhân cơ hội cởi áo, dụ chạm ?”

“Anh chuyên nghiệp thật đấy, trình diễn thua gì dân trong nghề. kịch thì tính phí bao nhiêu?”

Anh khựng : “Cô gì cơ?”

“Xem bộ dạng quen lắm. Chắc cũng ít dùng chiêu để lừa con gái . thì thích đàn ông diễn trò quá đà.”

Khương Chi Chi lạnh, lôi từ túi một xấp tiền, ném thẳng lên n.g.ự.c .

Tiếng tiền giấy va da thịt vang giòn trong căn phòng nhỏ.

“Xem như trả công. Cảm ơn chịu khó diễn mặt .”

Cửa “cạch” một tiếng, cô dứt khoát ngoài.

Hoắc Liên Thành giật mạnh dải băng che mắt, xấp tiền rơi lả tả , gương mặt đen . Anh nắm chặt trong tay, tức đến run rẩy.

Ngay giây , cửa bật mở.

Một bóng dáng mặc áo lông trắng xuất hiện, đôi mắt trong veo thẳng :

“Anh… thấy ?”

Một sợi tóc rũ xuống che đôi mắt , lộ vài nét quen thuộc.

“Không trông giống Lục Tư Ngôn thế…”

Cô gái còn đang lẩm bẩm, định , thì bóng đàn ông như quỷ mị lao tới, túm lấy vai cô, giọng nguy hiểm tràn ngập ác ý:

“Ngoan nào ——”

“Hôm nay cô cũng !”

“Cô còn nhớ, vẫn từng kinh nghiệm. Là cô chiếm tiện nghi của !”

 

Loading...