Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-11-22 19:13:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai thở quấn lấy .

Chóp mũi chạm chóp mũi, ánh mắt đối diện ánh mắt.

Đôi mắt xanh lam dường như cũng nhận điều gì, đồng t.ử bất chợt co .

“Có hôn hả, Tịch Cận?”

Môi Khương Chi Chi mềm mại, giống như bánh pudding tẩm mật hoa hồng, ngọt thanh khiết đến mức chủ động dán lên môi .

Tịch Cận còn kịp phản ứng, ngón tay cô vòng gáy , cuồng nhiệt mà si mê, kéo xuống để hôn sâu hơn.

Ngoài cửa kính, chẳng từ lúc nào tuyết bắt đầu rơi.

Cánh tay vô tình đụng cần gạt nước, lau sạch vệt tuyết bám kính chắn gió.

Người đàn ông cao lớn, thở dồn dập, như nuốt chửng cô lòng. Anh kéo Khương Chi Chi sát , một tay mò tìm nút tắt cần gạt nước, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào khiến trời đất đảo điên.

Cơ thể nóng rực lên từng chút, Tịch Cận buộc giữ lấy lý trí, đè đầu cô , gắng kéo một cách an :

“Chi Chi… chắc em dính t.h.u.ố.c . Để đưa em đến bệnh viện ——”

mà em thấy khó chịu gì .”

Giọng thiếu nữ cắt ngang, còn dụi má mặt , thì thầm mơ hồ:

“Thật cũng chút khó chịu… nhưng kiểu đó. Chính là cái kiểu nè…”

lung tung đến mức chính cũng sắp ngất lịm, chẳng buồn quan tâm hiểu , chỉ một tay kéo áo khoác , kéo mạnh về phía .

Giọng điệu mềm mại nhưng quen thuộc đầy uy hiếp, hệt như mỗi lời ngay:

“Anh lắm chuyện quá, Tịch Cận.”

“Đừng hỏi nữa.”

“Anh hôn đây?”

Tuyết rơi trắng xóa, xe đỏ đỗ bên đường, bọc kín như chẳng ai trong đó.

Hai từ ghế dần dần lui ghế , màn kính mờ che kín thứ, chỉ còn tiếng run rẩy của trai vang lên:

“Chi Chi, ——”

“Tịch Cận, phiền quá.”

Thiếu nữ ngắt lời, với tay lấy điện thoại.

Anh giật lấy, ném sang một bên, rơi “đoàng” một tiếng.

Mọi lời cô định đều nuốt trọn trong nụ hôn dồn dập.

Trong gian mờ tối, ngũ quan lai tây của mơ hồ hiện lên. Một tay ấn gáy cô, một tay run run bấu chặt lấy đùi , cố kìm nén.

Anh siết mày, như khao khát, giằng xé, ghen tuông lẫn đau đớn.

Trong cổ họng nghẹn những tiếng khàn khàn:

“Không thể thế …”

“Chi Chi, đừng đổi khác…”

Giọng bao giờ thấp và run rẩy đến thế, mang theo cả cố chấp và tuyệt vọng, quấn chặt lấy cô:

“Để súc miệng một chút… nhanh thôi.”

Thanh âm đứt quãng, hôn khẽ cầu xin:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-219.html.]

“Bảo bối… đừng bỏ rơi …”

Bên ngoài, hàng cây xanh treo đầy đèn nhỏ rực rỡ, tuyết phủ trắng xóa, như thế giới cổ tích.

Màn hình điện thoại ghế sáng lên vài tắt, chẳng thể thu hút nổi ánh mắt chủ nhân.

Xe dần dần phủ kín bởi một lớp tuyết dày. Không gian im lặng đến mức lâu lâu chỉ một chiếc xe vụt qua, rơi yên tĩnh.

Rất lâu .

Thanh niên quỳ t.h.ả.m xe, kiên nhẫn và dịu dàng chỉnh quần áo cho cô gái nhỏ.

Đèn xe bật sáng. Cô cuộn trong chiếc chăn nhỏ, môi đỏ hồng hé , thở dài:

“Ai… em bốc đồng thật.”

“Quả nhiên danh ngôn đúng, bốc đồng là ma quỷ.”

Khuôn mặt hồng nhạt ánh sáng, đôi lông mi cong rợp bóng, trông ngoan ngoãn đến mức khiến tan chảy:

mà… cũng thể trách hết em . Đây là bản năng con thôi.”

Mái tóc mềm của cô luồn tay chỉnh , ngón tay xoay xoay vài lọn tóc, gương mặt trong sáng như ánh trăng , đến mức lạ lùng.

Anh khẽ đáp:

“Ừ, bản năng con , hiểu.”

Vừa dứt lời, cô bỗng bật dậy, tròn mắt :

mà Tịch Cận, ‘bản năng con ’ chứ?”

Động tác tay khựng .

Khuôn mặt vẫn giữ nụ ấm áp như thường, đôi mắt xanh lam ánh lên ánh đèn.

“Không .” Anh nghiêng , ôm cô ngực. “Chỉ là trong gian chật hẹp thể bộc lộ hết thôi.”

Chi Chi, , vĩnh viễn là của em ——”

Thanh âm khẽ, vang ngay bên tai cô:

“Em sẽ bao giờ thoát khỏi .”

Ánh mắt chằm chằm cô, quen thuộc xa lạ, khiến tim cô run lên.

Thiếu nữ đỏ mặt, cuộn trong chăn, khẽ thì thầm:

“Em từng nghĩ sẽ bỏ mà… Em sẽ bỏ , Tịch Cận.”

Nói xong hổ cúi đầu, tránh ánh mắt .

Cô vội vàng cầm nửa chai nước đưa cho :

“Anh… vội cả nửa ngày , uống , súc miệng …”

Anh nhận lấy, nhưng đặt trả về chỗ cũ.

Đôi bàn tay to ấm áp nâng mặt cô, giọng trầm thấp, dịu dàng:

“Cảm ơn, bảo bối. cần.”

“Anh thích…”

Hơi thở nóng rực phả bên tai cô, giọng dán sát, lưu luyến đến kỳ lạ:

“Anh giữ nguyên hương vị .”

 

Loading...