Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-11-23 20:34:16
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyết gió bốn phía vần vũ, phủ dày lên lớp sơn bạc lạnh lẽo của chiếc xe.

Tóc Cố Duật Chi rối, rõ ràng mất kiểm soát vì cô.

Gió càng lúc càng lớn, tuyết rơi dày đặc, vang lên từng tiếng rì rầm.

Khi buông , gương mặt Khương Chi Chi đỏ bừng đến tận cổ. Cả khuôn mặt lẫn những ngón tay mảnh khảnh đều phủ một lớp hồng nhạt. Hàng mi run run, cô hổ đến mức dám .

Cố Duật Chi hôm nay quá khác thường.

Bất kể là hành động lời , đều khiến thấy giống thường ngày, chín chắn, điềm tĩnh.

Khương Chi Chi nóng bừng tai, hận thể che .

Bàn tay to của nhẹ nhàng chỉnh tóc cho cô, kéo khóa áo lông trắng lên tận cổ, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh .

Dù cô cúi đầu né tránh, vẫn cứng rắn kéo cô lòng, để cô đùi , siết chặt ôm lấy.

Cô gái khẽ rũ mi, dám động đậy.

Tiếng vang lên khàn khàn, bàn tay vuốt ve gò má cô:

“Em ngọt thật đấy… vợ.”

Một câu như trêu chọc như cảm ơn, khiến mặt cô càng nóng rực.

Anh cúi đầu, giọng nhẹ nhưng như d.a.o ẩn trong lời:

“Cậu cũng từng khen em như ?”

“Có bằng ?”

Cằm cô lòng bàn tay thô ráp cọ qua, giọng hỏi chậm rãi như thẩm vấn.

Khương Chi Chi đỏ bừng mặt, vội vùi đầu n.g.ự.c , giọng run rẩy, như năn nỉ lệnh:

“Đừng nữa…”

Anh siết chặt, bàn tay luồn tóc cô, ép cô dựa sát lòng hơn.

Cô ngập ngừng, lấy hết dũng khí giải thích nhỏ nhẹ:

“Không như nghĩ… Em và Tịch Cận… …”

Giọng chậm rãi, bình thản:

“Không gì?”

Mặt cô rúc n.g.ự.c , thở nặng nề, yếu ớt như đóa tường vi run rẩy trong gió. Cô hít sâu mấy , mới lí nhí thì thầm điều gì đó.

Anh xoa đầu cô, đáp khẽ:

“Anh .”

Cô khẽ giật .

Qua cửa kính, gương mặt lạnh lùng, đường nét sắc bén, ánh mắt sâu hun hút. Vừa vuốt tóc cô, cúi mắt, giọng trầm thấp:

“Xe hỏng.”

Trong cơn gió tuyết lạnh thấu xương, nghiến răng tự nhủ…

Cậu chỉ là một món đồ chơi qua đường.

Một thứ cũng , cũng chẳng .

Một thằng đàn ông rẻ tiền, chẳng khác gì phường liêm sỉ.

Nếu vì cố nhịn, chẳng chỉ đ.á.n.h một trận.

Ngay lúc cửa xe mở , thể dùng gậy đ.á.n.h c.h.ế.t .

Đêm tối dày đặc, vài ngôi yếu ớt lóe sáng ở chân trời.

Ngọn núi xa xăm in bóng nền trời tối mịt, uốn lượn dứt.

Ghế lái chính , bóng dáng gọn gàng chỉnh tề.

Khương Chi Chi ngẩng đầu, thoáng thấy qua kính chiếu hậu, lẽ là tài xế mới mà Cố Duật Chi đổi.

Người tài xế t.a.i n.ạ.n gãy xương đùi, còn đang viện. Anh cho nghỉ ba tháng để dưỡng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-223.html.]

Tài xế mới vẻ khá căng thẳng, thẳng tắp như học sinh giỏi trong trường.

Cô còn kịp thu ánh mắt, ngoài cửa xe vang lên tiếng gõ nhẹ.

, thấy Tịch Cận đó.

Khóe môi vẫn còn vết thương, mỉm qua cửa kính, thậm chí còn chỉnh tóc, giả vờ như chẳng hề hấn gì.

Cô hạ cửa kính xuống.

Tịch Cận chống tay lên xe, cúi xuống cô, đôi mắt đào hoa phản chiếu ánh trăng sáng:

“Chi Chi, mai giao thừa , qua tìm em chơi nhé!”

Anh thoải mái, nếu gương mặt đầy thương tích, chẳng ai nghĩ đ.á.n.h .

hỏi thăm , nhưng bàn tay Cố Duật Chi siết chặt eo cô, khiến lời nghẹn .

Cuối cùng cô chỉ thể dặn khẽ:

“Vậy… nhớ bôi t.h.u.ố.c đấy.”

Nghe thế, Tịch Cận cúi đầu, hạ giọng kéo dài, cố tình để cô thấy rõ vết thương:

“Chi Chi… đau quá…”

Ánh mắt rơi gương mặt cô, thoáng liếc đàn ông phía , ngập ngừng như ẩn ý:

“Chi Chi, vị hôn phu của em đ.á.n.h … Lần em bồi thường cho đấy, thật sự đau lắm… Chi Chi ——”

Lời nũng dứt, cửa kính xe kéo lên.

Trong xe, sườn mặt Cố Duật Chi lạnh như băng, ánh mắt như dao, lườm thẳng về phía .

Cả hai đều tay tàn nhẫn.

Một là kẻ từng luyện qua, một thì liều mạng như chẳng sợ c.h.ế.t.

Một ngoài mặt trông bình thường, nhưng trong lòng đen tối tận xương.

Một thì từ trong ngoài đều u ám.

Xe Tịch Cận rời , nén đau, rút điện thoại, ánh mắt xanh lam ánh lên vẻ lạnh lẽo:

“Thả tin .”

“Cố Duật Chi đầu năm nước ngoài, chặn .”

Trong xe, gió đêm thổi qua, tuyết tan rơi xuống.

Cố Duật Chi đột ngột :

“Đến bệnh viện.”

Xe khựng .

Anh theo bản năng siết chặt Khương Chi Chi để giữ thăng bằng cho cô.

Cô ngơ ngác hỏi:

“Tại ?”

Anh cúi đầu, hôn lên tóc cô:

“Hoắc Liên Thành lớn lên ở nước ngoài, dính líu đủ loại chuyện bẩn. Anh yên tâm, nên cho em kiểm tra. Mọi thứ chuẩn xong .”

Cô “” một tiếng, mới nhớ kẻ đó chính là Hoắc Liên Thành, tên dám hạ t.h.u.ố.c cô.

Khương Chi Chi nghiến răng, siết chặt tay.

Tên khốn đó c.h.ế.t chắc !

cô còn kịp mách tội, giọng Cố Duật Chi lạnh xuống:

“Khách sạn niêm phong, nhưng vẫn bắt .”

Bờ môi lạnh của lướt qua má cô, giọng nguy hiểm trầm thấp:

“Anh sẽ che chở cho em.”

“Anh dám ló mặt, sẽ g.i.ế.c .”

 

Loading...