Lần hóa trị cuối cùng .
Kết quả  , quyết định  sẽ chờ c.h.ế.t ở giai đoạn ,  là   sự sống.
"Ngôi mộ   cho em gặp ."
"Cảm giác chắc là linh lắm, em   vái lạy."
"Cầu nó dời một chút vận may kiếp  của em qua đây,  cần phù hộ hạnh phúc kiếp  cho em nữa."
"Phù hộ cho kiếp  em  sống ."
Ngón tay thon dài đang lật trang sách đột nhiên khựng .
Cố Lân cụp mắt mím chặt đôi môi mỏng, dừng  hẳn hơn một phút, cuối cùng mới gật đầu.
Lúc mở miệng  nữa, giọng khàn  hẳn: "Được."
Chiếc khăn quàng mềm mại quấn quanh cổ.
Cố Lân đội cho  chiếc mũ tai thỏ mua ở Disneyland.
Quấn  kín mít, trông như cục bông.
Chỉ lộ  đôi mắt.
Cố Lân  nhịn , dùng ngón trỏ khẽ đẩy  trán  một cái.
 vốn  như quả bóng,  đẩy một cái liền  phịch xuống sofa.
Thở hổn hển mấy  mới  sức :
"Bắt nạt bệnh nhân,   lịch sự  hả,  trai!"
"Như con nít ,   nhịn ."
Cố Lân móc từ trong túi  một cây kẹo mút.
Bóc vỏ giấy xong, nhẹ nhàng kéo khăn quàng của  xuống.
Nhét kẹo  miệng .
Ừm,   át  mùi m.á.u tanh.
Cố Lân tiện tay rút một cây bút lông dầu  bàn .
Quỳ một gối xuống  mặt , nhẹ nhàng mở lòng bàn tay  ,  từng nét lên đó.
 chép miệng vị kẹo,  với   hiểu gì: "Làm gì thế? Viết  điện thoại ?"
Cố Lân cũng , chỉ là  đến đỏ hoe cả mắt:
"Đánh dấu một cái, lỡ lạc còn dễ tìm."
Bút lông dầu thu về, một chữ "Lân"  trong lòng bàn tay .
 cụp mắt, lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 lúc định buông , một giọt nước mắt rơi xuống kẽ tay.
Cố Lân run rẩy dùng hai tay nắm lấy bàn tay  của , cúi thấp trán xuống.
Cứ thế quỳ ở đó, úp mặt,   thành tiếng.
Đây là  đầu tiên  tận mắt thấy nỗi đau buồn của   trong nửa năm quen :
"Lục Tư Nguyên, đừng rời xa ... Anh xin em..."
27
 dập đầu một cái  mộ bố  Cố Lân.
Sau đó  Cố Lân   bảo   xa,  trộm :
"Ngại quá bố , con bây giờ  ."
" bố  tin con , lúc con  tóc,  khí sắc, thật sự  xinh ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nguyen-dnqf/chuong-10-full.html.]
"Cho nên xin hai vị bố   từng gặp mặt, phù hộ cho con với ạ."
"Kiếp  nếu sống , con sẽ  con dâu nhà  nhé."
"Nếu  sống , kiếp ..."
 dừng  suy nghĩ mấy giây.
Hít mấy  sâu mới hồi  chút sức, yếu ớt :
"Bất kể là con gái  con dâu, con đều là  nhà  ."
Nói ,  đưa tay giơ chữ "Lân" trong lòng bàn tay cho họ xem.
Chỉ  ngôi mộ trống bên cạnh:
"Sau khi c.h.ế.t con sẽ ở chung một mộ với Cố Lân."
"Kiếp  chắc chắn sẽ  duyên gặp ."
"Nếu   duyên,  dấu , Cố Lân cũng sẽ tìm  con."
Nghĩa trang yên tĩnh, tuyết rơi  tiếng động.
 khẽ ngước mắt, vượt qua những bia mộ khắp nghĩa trang,  về phía đám bóng  mơ hồ đang .
Là nhà họ Lục.
 gọi họ đến.
Để họ tận mắt   tìm  bố  mới,  nhà mới.
Tuyệt đường ý định đến quấy rầy của họ.
Kiếp  cũng , kiếp  cũng thế, chúng   còn là  nhà nữa.
"Lục Tư Nguyên,  hình như vẫn   với em một chuyện."
Cố Lân vững vàng cõng , chậm rãi   con đường trong nghĩa trang.
 vòng tay hờ quanh cổ , yếu ớt hỏi: "Chuyện gì?"
"Thính lực của  khá  đấy."
"Ừm,   nữa?" Mí mắt  nặng,  buồn ngủ .
"Anh  thấy em    vợ  ."
"Lần  là em tự   đấy,   ăn vạ nữa  nhé..."
Tay , buông thõng xuống một cách yếu ớt.
Bước chân Cố Lân đột ngột dừng , hốc mắt tức thì đỏ hoe.
 ngay  đó,  mỉm , sải bước  tiếp.
Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng giọng   run rẩy dữ dội.
"Dù   cũng đánh dấu ."
"Kiếp  em dù  đầu thai thành chó,  cũng sẽ tìm  em."
"Nghe thấy  Lục Tư Nguyên..."
"Đồ lừa đảo nhà em... Đồ lừa đảo c.h.ế.t tiệt."
"Lục Tư Nguyên..."
28
Bông tuyết rơi xuống, đậu  gò má khiến nước mắt cũng trở nên lạnh buốt.
Trong gió tuyết, dường như  một tiếng đáp  khe khẽ vang lên bên tai:
"Anh mới thành chó ."
-Hết-