"Lục Tư Nguyên?"
Giọng  trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, mang theo sự ngạc nhiên vang lên cách đó  xa phía  lưng.
  tiếng  đầu ,   ngờ   thấy  là Lục Thanh Nghiêu.
Con trai thứ hai nhà họ Lục,  hai của .
Bác sĩ nội khoa trẻ tuổi ưu tú của Bệnh viện thành phố.
Sao    xuất hiện ở Bệnh viện Nhân dân?
Mà Lục Thanh Nghiêu hiển nhiên cũng  ngờ "Lục Tư Nguyên" trong loa gọi   thật sự là .
Anh  nhíu mày, sải bước về phía .
Màn hình điện thoại trong tay   vẫn còn sáng.
Nhìn giao diện chat , hình như  giống nhóm chat?
Không lẽ là...
"Biết hôm nay tao đến Bệnh viện Nhân dân họp hội thảo."
"Nên cố tình đến đây diễn kịch cho tao xem ?"
Trong giọng  mang theo sự trách móc xa cách và lạnh nhạt.
Ánh mắt Lục Thanh Nghiêu lướt qua cổ tay  băng bó sơ sài của .
Đáy mắt lóe lên một tia thất vọng và mất kiên nhẫn:
"Quậy phá cũng   chừng mực thôi chứ."
8
Nhà họ Lục  ba  con trai.
Anh cả kinh doanh,  hai  bác sĩ,  ba đua xe.
So với cái miệng độc địa của  ba.
Công việc của  cả và  hai bận rộn hơn, tính tình cũng lạnh nhạt hơn.
Thái độ đối với  thực  phần lớn đều là lạnh lùng.
Cho nên     ,  thực  phản ứng  lớn lắm.
Ngược  là Cố Lân  bên cạnh nhíu mày.
Anh tự ý tiến lên kéo mạnh , đưa   phòng khám, ấn   xuống  bàn:
"Bác sĩ, cấp cứu,  thể chậm trễ thêm nữa."
Nói , ánh mắt Cố Lân lạnh lùng liếc Lục Thanh Nghiêu ngoài cửa.
Rõ ràng là  ý ám chỉ.
Sắc mặt Lục Thanh Nghiêu   đổi, mày nhíu càng chặt hơn.
Sau khi  tại chỗ mười mấy giây,  đột nhiên  khẩy một tiếng:
"Cái trò  của mày cũng chỉ  Gia Gia mới tin thôi."
"Con bé thật sự  yên tâm về mày,  đang giục bố   về đấy."
"Như mày mong , bây giờ cả nhà đều  vui ,  lòng ?"
Nói xong, ánh mắt  lướt qua cổ tay   nữa.
Đôi mắt Lục Thanh Nghiêu trầm xuống, nhưng cũng   gì.
Như thể chắc chắn  sẽ ngoan ngoãn  theo,  xoay    ngoài cửa.
Và đúng lúc .
Bác sĩ  thông tin  thẻ khám bệnh của  đột nhiên kinh ngạc thốt lên:
"Cô  ung thư  dày ?"
"Bệnh   đến khoa tiêu hóa, cô đăng ký khoa ngoại thì  tác dụng gì !"
Cả phòng khám lập tức im phăng phắc.
Bàn tay Cố Lân đang kéo cổ tay  đột ngột khựng .
Lục Thanh Nghiêu ngoài cửa cũng dừng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nguyen-dnqf/chuong-3.html.]
 khác với sự kinh ngạc của Cố Lân.
Trên mặt  , rõ ràng rành mạch, là sự mất kiên nhẫn, là tiếng  khẩy:
"Đầu tiên là tự sát,  đó là ung thư  dày."
"Lục Tư Nguyên,  điều thì dừng  ."
"Còn quậy tiếp, mày  c.h.ế.t thật thì đúng là  kết thúc  ."
Đôi mắt khẽ run lên.
 mím môi  khổ, gật đầu tự giễu:
"Ừm,  em  c.h.ế.t đây."
9
Lục Thanh Nghiêu  lạnh một tiếng, mệt mỏi day day trán.
Sự mất kiên nhẫn trong giọng   đến ngưỡng chán ghét:
"Họp mấy tiếng đồng hồ , tao mệt lắm ."
"Không còn tâm sức xem mày diễn kịch nữa ."
Công việc của Lục Thanh Nghiêu  bận rộn    giờ giấc cố định.
Bao năm nay   quen với việc âm thầm quan tâm  , ít gây phiền phức.
Nếu là  đây,  cần    mệt.
 sẽ tự động tiến lên quan tâm, nhường nhịn lấy lòng  .
  ,   nhịn , yên lặng  đó,  động đậy.
Chỉ ngước mắt   , vẻ mặt bình tĩnh:
"Vậy thì  về nhà nghỉ ngơi sớm ."
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiêu đột nhiên sững sờ.
Trong mắt hiện lên một nét hoảng loạn và mờ mịt mà   hiểu nổi.
Trong nháy mắt  khôi phục vẻ lạnh nhạt:
"Tùy mày."
"Có bản lĩnh thì    , đừng về nhà nữa."
Đáy lòng phẳng lặng như mặt nước tù  thể khuấy động.
 gật đầu  nhẹ: "À , em  ."
"Nghe cái rắm."
Rất đột ngột, Cố Lân  bên cạnh  lạnh mặt lên tiếng.
Động tác  nhẹ nhàng nhưng   dứt khoát kéo cổ tay  đặt lên mặt bàn, đưa cho bác sĩ.
Sau đó thẳng lưng chắn  mặt ,    Lục Thanh Nghiêu.
Ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt   thiện, chỉ  một chữ:
"Cút."
10
Cánh cửa phòng khám  đóng .
Cố Lân kéo một chiếc ghế  xuống bên cạnh .
Anh   gì nữa, lặng lẽ  bác sĩ tháo băng gạc.
 nghiêng đầu  , chủ động phá vỡ sự im lặng:
"Đưa hợp đồng chuyển nhượng cho  ,  sẽ ký ngay bây giờ cho ."
Cũng đỡ  mất thời gian của , khỏi  chờ đợi thêm.
 Cố Lân  đáp lời, ánh mắt lướt qua vết cắt dữ tợn m.á.u me bê bết của .
Anh mím môi, ngước mắt  thẳng  mắt :
"Chẳng  cô  cần gấp ? Sao  nhường ?"
"Nếu  về nhà thì cô định  ?"