Cố Lân nhướng mày  , vẻ mặt thờ ơ: "Phòng xa thôi."
"Chỉ  thôi ?"   hiểu lắm.
Ban ngày  môi giới nghĩa trang rõ ràng  .
Cố Lân cần ngôi mộ đó hơn .
Nếu chỉ đơn thuần là phòng xa, cũng  đến mức cố chấp như  chứ?
"Anh cũng coi trọng phong thủy của nó ?"
Phong thủy ngôi mộ đó là  tìm thầy dựa  ngày sinh tháng đẻ của  để tính.
Đáng lẽ  phù hợp với tất cả   chứ.
"Không," Cố Lân nhẹ nhàng băng bó xong, giọng  khẽ, "Bên cạnh ngôi mộ đó, chôn cất bố  ."
Vẻ mặt  cứng đờ, ngây   kịp phản ứng.
Mấy  mở miệng,      nên  gì.
Cố Lân  phản ứng của  chọc , nhếch môi.
Giọng điệu nhẹ nhàng,    chút đau buồn nào:
"Vụ phóng hỏa trung tâm thương mại gây chấn động cả thành phố bảy năm , hai  họ đều ở trong đó."
"Để... chọn quà nhân dịp  trở thành lính cứu hỏa."
"Đợt    nhiệm vụ,  cũng suýt c.h.ế.t trong đám cháy."
"Lúc đó chỉ nghĩ, nếu  thể sống sót  ngoài, sẽ mua một ngôi mộ bên cạnh bố ."
"Để lỡ  ngày tai nạn ập đến   kịp sắp xếp."
"Sau đó, thì gặp cô."
Nói xong, Cố Lân  dậy, lấy mấy con thú nhồi bông từ tủ bên cạnh.
Xếp từng con một thành hàng bên cạnh giường .
"  sắp xếp  canh gác ."
"Yên tâm ngủ ."
Con thỏ bông cuối cùng  đặt bên gối .
Cố Lân vỗ vỗ đầu nó: "Phong cho mày  Ngự tiền thị vệ đấy."
  nhịn  bật  thành tiếng.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng  lập tức đặt lên đỉnh đầu .
Nhẹ nhàng xoa tóc .
Cố Lân  sâu  mắt , vẻ mặt chuyên chú và dịu dàng:
"Lục Tư Nguyên phiên bản hoang dã  vớt lên từ  biển."
"Cố gắng lên, sống tiếp ."
Đáy mắt dâng lên nỗi chua xót mãnh liệt.
Hốc mắt lập tức đỏ hoe.
 vội  mặt ,  con thỏ ngốc nghếch bên gối.
Cố   vẻ thoải mái  :
"Mai gặp  nhé, Ngự tiền thị vệ của ."
17
Viện cớ  sốt,  rúc trong phòng lười biếng thoải mái ba ngày.
 Cố Lân dần   ý đồ trốn tránh của .
Trực tiếp lôi bằng    ngoài,  đưa  đến bệnh viện.
"Anh !"
 bám chặt lấy khung cửa chính, nghiêm túc thề với trời:
" đảm bảo nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ, cố gắng sống xót."
"Đừng đến bệnh viên mà."
Ung thư  dày giai đoạn giữa cuối, bước đầu tiên trong phác đồ điều trị là hóa trị.
Ừm...   lắm.
"Lục. Tư. Nguyên."
Cố Lân sa sầm mặt, gọi tên  từng chữ một.
Tay ôm eo  đang ngấm ngầm dùng sức.
 dứt khoát buông tay, chắp tay , chớp mắt đáng thương với :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nguyen-dnqf/chuong-6.html.]
"Xin  đó,  thật sự   đến bệnh..."
Lời  tắc nghẹn, sắc mặt  đột nhiên trầm xuống.
Ánh mắt vượt qua bờ vai Cố Lân.
Nhìn về phía bốn  đang  cách cửa  xa.
Không  đến từ lúc nào, càng    đến bao lâu.
"Tư Nguyên."
Mẹ với vẻ mặt tiều tụy bước lên .
Chỉ gọi tên  một tiếng  rơi nước mắt:
"Cuối cùng chúng  cũng tìm  con ."
"Mấy ngày nay cả nhà tìm con sắp phát điên ."
"Anh cả với  hai con vẫn còn canh ở bờ biển kìa, con   thật  quá ."
Mím môi,    gì.
Chỉ lạnh lùng ngước mắt,  về phía  lưng bà.
Lục Gia Gia mắt hoe đỏ, ánh mắt đầy áy náy, mơ hồ còn  chút chột .
Bố  còn khí thế, dè dặt cẩn trọng, chỉ mấy ngày ngắn ngủi như già  cả chục tuổi.
Và  ba Lục Tử Ngọc với vẻ mặt phức tạp,  còn  lời ác ý với  nữa.
Cả nhà đều dịu dàng cứ như thể những lời chán ghét  ba ngày    do họ   .
Ồ, hiểu .
Đây là  xác nhận  thật sự  ung thư  dày  đúng ?
Trước ngưỡng cửa sinh tử bắt đầu sám hối  đúng ?
Lúc  còn sống thì chẳng coi  gì, xa cách, lạnh lùng, chán ghét.
Sắp c.h.ế.t thì lập tức  thứ tan thành mây khói, cái gì cũng thành bảo bối  đúng ?
Bộ mặt   đổi, thật sự còn nhanh hơn cả thời tiết.
 vốn định ném cho họ một nụ  lạnh lùng chế nhạo.
Cảm giác buồn nôn trong  dày  đột nhiên cuộn trào lên.
Vị tanh ngọt  kiểm soát ,  vội vịn lấy Cố Lân, cúi  nôn ọe từng cơn.
Ban đầu nôn  vẫn là nước chua.
Sau đó  lẫn cả màu m.á.u đỏ tươi.
18
"Tư Nguyên!"
Mẹ bụm miệng kêu lên kinh hãi.
Nước mắt nhanh chóng dâng lên trong đáy mắt, bước lên  chạm  .
Lại   xua tay chặn :
"Đừng, thật ghê tởm."
Vẻ mặt  lập tức cứng đờ, sững sờ ngay tại chỗ, lộ  vẻ mặt cực kỳ đau khổ.
Cố Lân vịn chặt cánh tay , để  dựa    lấy sức.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng , giọng  trầm:
"Phải đến bệnh viện thôi."
 lập tức nhăn mặt: "Anh ~"
"Không ." Cố Lân nhướng mày, thái độ  cho phép từ chối, nhưng giọng điệu dịu , "Đi  về  kẹo ăn."
"Đi!"  lập tức thẳng lưng dậy.
Mấy ngày nay chắc là ổ bệnh lan rộng, kéo theo trào ngược dịch mật.
 nôn xong cứ thấy miệng đắng ngắt,  ăn đồ ngọt.
"Em gái của , để  tự lo."
Anh ba Lục Tử Ngọc đột nhiên tiến lên.
Vẻ mặt mang theo sự mất mát sâu sắc.
 thái độ  kiên quyết đưa tay ,  đón lấy  từ bên cạnh Cố Lân: "Không cần  phiền  ."
Rụt tay về,  nhíu mày tránh tay Lục Tử Ngọc.
Chỉ cảm thấy hành động  của   thật sự khó hiểu:
"Vậy càng  phiền đến  Lục đây nhỉ?"