"Lục Gia Gia, cô đáng  quỳ."
"  đáng quỳ,  chỉ  cô."
"Cơ mà chuyện đó  quan trọng nữa, vì quỳ cũng vô dụng."
"Sự sám hối của các , chỉ khiến  thấy buồn nôn mà thôi."
Lấy   cái gì mà hối hận  kịp, ân hận cả đời chứ?
Không ai mang lòng áy náy mà sống hết đời .
Luôn  thể tìm cớ để giải thoát, buông bỏ cho bản .
Giống như lúc  mới  lạc, họ  áy náy đến thế.
Mấy năm  chẳng  vẫn nhận nuôi Lục Gia Gia để bản  dễ chịu hơn đó ?
Cho nên, sự áy náy của họ đáng giá mấy đồng?
Bọn họ  , vĩnh viễn chỉ yêu  nhất  lúc mất   thôi.
Thật là nực .
  thèm  họ dù chỉ một .
 kéo tay áo Cố Lân   bỏ .
Vừa bước  hai bước,  lưng  vọng đến giọng  nghẹn ngào kìm nén của  cả Lục Cận Nhiên:
"Tư Nguyên... em gọi  một tiếng  nữa  về nhà  em."
"Anh xin em!"
24
Bước chân dừng .
  đầu ,  Lục Cận Nhiên cũng  quỳ xuống đất.
Nghiêng đầu, nhếch môi  lạnh:
"1."
25
Sau ngày hôm đó, nhà họ Lục bắt đầu  còn giả nhân giả nghĩa sám hối với  nữa.
Mà   đó là ngày qua ngày  phiên  quỳ  cửa nhà Cố Lân, cầu xin  về nhà.
 coi như   thấy.
Chỉ vui vẻ  hóa trị.
Vừa kéo Cố Lân   những việc  đây   kịp .
Cố Lân gọi đây là "Kế hoạch trồng hoa  mộ".
 thời gian của kế hoạch   ngắn.
Chỉ thực hiện  hơn hai tháng, thì    gián đoạn vì tóc  rụng sạch.
  thể cảm nhận rõ ràng  mỗi  hóa trị kết thúc.
Thể lực và sức sống của  đều  rút  một phần.
"Cố Lân,  hình như  giờ  đau buồn mấy nhỉ."
Lần hóa trị thứ ba nhập viện,    giường lắc lư đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nguyen-dnqf/chuong-9.html.]
Dùng ánh sáng phản chiếu từ cái đầu trọc chiếu lên mặt   chơi đùa:
"Kết quả mấy  hóa trị  của em đều   lắm  đấy."
Cố Lân đang gọt táo cho , vẫn  nhẹ:
"Bởi vì chúng   chung nhà, cũng chung mộ, sống c.h.ế.t của em đều   kề bên."
"Cho nên, kết quả thế nào cũng   cả."
 cụp mắt véo tai con thỏ bông, bĩu môi:
"Tốt nhất là ."
Trên cửa kính khung cửa, thấp thoáng  bóng  lay động.
 ngước mắt ,   nhanh chóng trốn .
Không  rõ mặt, nhưng  cũng  là ai.
Bởi vì tiếng  nức nở kìm nén đó, thật sự là  nhiều và ồn ào.
"Bảo họ cút xa  ,  cũng đừng để em  thấy."
"Phiền."
Cố Lân gật đầu, nhưng  lập tức  dậy.
Ánh mắt liếc  cửa, giọng  cao lên một chút:
"Lục Gia Gia hình như sắp dọn  khỏi nhà họ Lục ."
"Còn  ba em,    khuynh hướng tự  hại bản   nghiêm trọng."
"Hôm qua  gặp, thấy  cổ tay  vết dao,  c.h.ế.t  nhưng  khá đau."
"Anh hai em thì  đến nữa,   ngày nào cũng như phát điên tìm kiếm phác đồ điều trị ung thư  dày."
"Bố  em..."
"Em   , Cố Lân."  lặng lẽ mở lời, "Em    thế nào mới tính là huề với họ."
"Em chỉ , em  hề tò mò về kết cục của họ."
"Họ thảm, em sẽ  vui, vì họ  thể xóa  nỗi đau của em."
"Những gì họ  bù đắp, em cũng  cần."
"Bởi vì em  tin cái nhà  sẽ áy náy mãi mãi."
"Trừ phi, họ, chết."
26
Trước  hóa trị thứ sáu, tuyết đầu mùa  rơi.
 cuộn  trong chăn lông cừu, co ro  ghế bập bênh, Cố Lân  sách bên cạnh.
Chân  đạp  chân ghế, lắc lư qua  dỗ  ngủ.
 mơ màng nhấc mí mắt.
Ngoài sân qua cửa kính sát đất, sáu  đang quỳ ngay ngắn thẳng hàng.
 vươn vai, cuối cùng cũng chui  khỏi chăn,  Cố Lân:
"Chúng  đến nghĩa trang xem ."
"Em   xem ngôi mộ phong thủy  của em."
"Tiện thể thăm bố  chúng , nhận cửa nhà."