Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:58:23
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thường Hiên việc quả thực khẩn cấp nghiêm trọng, lập tức cũng mắt choáng váng: "Vậy bây giờ?" Mấu chốt là gọi sang đây cũng vô dụng thôi, cái áo qua quý giá, cha cho dù là thu mua, cũng thể mua cái ! Đây chính là đồ hoàng gia ban thưởng xuống đó! Tĩnh nha đầu tha thiết Thường Hiên: "Tiết Trung thu còn mấy ngày thôi, thể nhờ cha giúp đỡ tìm kiếm, xem thể loại vải khác biệt lắm, chúng nhanh chóng may một bộ là ."

Thường Hiên một nữa cầm quần áo giặt rách một chỗ kỹ xem xét, cuối cùng vẫn là cảm thán lắc lắc đầu: "Mấy ngày nay theo cha, cũng chút kiến thức, loại vải , bên ngoài quả thực , e là khó tìm."

Tam thiếu gia lời , thở dài : "Thôi, đừng phí công nữa, cùng lắm thì thật cho phu nhân , bà mắng thì cứ mắng."

Tĩnh nha đầu bất đắc dĩ tam thiếu gia một cái, thở dài : "Gia của ơi, đây là đồ trong cung ban thưởng xuống đó, quý giá. Lỡ như phía trách tội xuống , chuyện cũng là việc nhỏ ."

Tam thiếu gia ủy khuất lui lui bả vai, mất hứng Tĩnh nha đầu: "Đồ quý giá như , chuyện gì để cho một tiểu nha giặt."

Lời , tiểu nha ở ngoài phòng lập tức sợ run cả , mà Tĩnh nha đầu trong phóng nhất thời cảm thấy để mặt mũi ở , mặt đỏ lên, hàm chứa nước mắt : " , chuyện đúng, gặp phu nhân nhận sai, lỡ như chuyện gì, g.i.ế.c róc thịt đều tùy ." Nói xong xoay ngoài, một nha vội vàng kéo nàng , nàng chịu vùng chạy ngoài, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống.

Thường Hiên thấy chuyện thật sự ầm ĩ, vội : "Tĩnh nha đầu, cũng đừng náo loạn, yên tĩnh , sẽ về hỏi cha một chút, tìm cách khác."

Tĩnh nha đầu hai mắt đẫm lệ Thường Hiên, nức nở : "Còn thể cách gì khác, dù đơn giản chỉ một đường là nhận tội thôi."

Thường Hiên nàng đáng thương, bước lên trấn an : "Cho dù cách cũng nghĩ, đến lúc đó vạn nhất cha cũng cách, nhận tội cũng muộn."

Tam thiếu gia vốn buồn rầu tội nghiệp ở đầu giường, lúc Thường Hiên , cũng gật đầu theo: "Thường Hiên đúng lắm, cứ ."

=============

Buổi tối lúc ăn cơm xong, Thường Hiên tâm thần bất an chờ cha, ai cha Thường quản sự đợi , chờ đến một gã sai vặt tới truyền lời, là đêm nay ở bên ngoài trở về.

Thường Hiên xong, cau mày lời nào, A Phúc thấy, nhịn tiến lên ôn nhu hỏi: "Đã xảy chuyện gì ?"

Thường Hiên ngẩng đầu A Phúc, thở dài, cũng đem chuyện trong phòng tam thiếu gia một phen, cuối cùng : "Tuy hiện giờ còn ở phòng tam thiếu gia, nhưng tam thiếu gia ân với , từ nhỏ theo, huống hồ tất cả nha trong phòng cũng đều là từ nhỏ quen ."

A Phúc cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, rốt cục ngẩng đầu hỏi: "Lỗ đó như thế nào, chẳng lẽ thể vá ?"

Thường Hiên tinh thần : "Loại vải , mềm mỏng, cho dù thể vá, cũng gây chú ý. Tam thiếu gia cũng hầu, mặc quần áo vá ."

A Phúc buông kim chỉ trong tay, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve vật liệu may mặc, ôn nhu đề nghị : "Ta xưa nay may vá nhiều quần áo, khác mặc bao giờ cảm thấy thể. Tuy tam thiếu gia khác biệt với chúng , nhưng nếu may vá cẩn thận một chút, chỉ cần để khác tìm thấy dấu vết gì, chuyện sẽ qua ?"

A Phúc như , Thường Hiên mới nhớ A Phúc giúp vá áo, nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng bỗng nhiên giãn lông mi : "Được, nàng hãy đến xem vải , nếu thể vá, thì còn gì hơn !" Nói xong dậy lôi kéo A Phúc ngoài.

A Phúc trong tay còn cầm một nửa cái áo bông, thấy lo lắng như , nhịn : "Hôm nay còn sớm, bây giờ qua lắm , bằng ngày mai hãy ?"

Ai Thường Hiên cũng : "Thôi, vẫn là đêm nay , xem Tĩnh nha đầu nhanh sắp đến nơi , chuyện nếu kéo thêm một đêm, nàng sợ là ngay cả ngủ cũng ." ( hiên ca quan tâm khác thế, phúc tỷ của thì chứ ~~)

A Phúc , nhấp mím môi, nhẹ nhàng gật đầu : "Vậy... Được ."

==

May mắn trời cũng mau tối, Thường Hiên lôi kéo A Phúc một đường nhanh, thứ nhất bóng đêm che giấu, thứ hai Thường Hiên chọn đường lạ mà , gặp ai, bằng lúc mang theo vợ dạo trong viện chút thể nào nổi.

Vào viện của tam thiếu gia, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một , hướng về phía trong phòng hô: "Tĩnh nha đầu, đây ."

Tĩnh nha đầu ở trong phòng yên, như thế lập tức , thấy phía Thường Hiên, nhất thời ngây ngẩn cả .

A Phúc cũng chút tự nhiên, miễn cưỡng hướng về Tĩnh nha đầu gật đầu. Tĩnh nha đầu thấy A Phúc hướng về chào hỏi, cũng bỏ qua hổ, tiến lên : "Sao giờ đến đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-20.html.]

Thường Hiên cũng để ý lời của nàng , bàn tay to trực tiếp lôi kéo A Phúc bên trong, chuyện: "Tam thiếu gia ngủ chứ? Ta dẫn A Phúc qua đây, nghĩ rằng nàng chuyên may vá quần áo, bằng để nàng thử xem ."

Lúc bởi vì sắc trời còn sớm, Thường Hiên sợ nha trong phòng nghỉ, tiện , đến cửa thì vội dừng .

Tĩnh nha đầu A Phúc bên cạnh, trong mắt tự nhiên là chút tin, một bên dẫn bọn họ , một bên giải thích : "Loại vải đó, cũng tơ lụa bình thường, chúng bên đều từng thấy qua. Nha trong phòng am hiểu may vá cũng , nhưng ai dám động cả, sợ hỏng thêm nữa."

A Phúc lời của nàng , tự nhiên hiểu ý của nàng , mới nở nụ nhạt: "Tĩnh cô nương, quần áo tiên để A Phúc xem thử , nếu vẫn thể vá, A Phúc tất nhiên sẽ dám lộn xộn."

A Phúc như , ngược cho Tĩnh nha đầu chút ngượng ngùng, lời của nàng vẻ mang chút xem thường khác, đang gì, thì tam thiếu gia còn ngủ bước , đón đầu thấy ba , hỏi: "Thường Hiên, ngươi giờ đến đây, là tin tức ?"

Tĩnh nha đầu vội vàng đem ý của Thường Hiên thuyết minh, tam thiếu gia đối với chuyện may vá luôn luôn rõ lắm, A Phúc thể thử, là cao hứng: "Nếu như , ngại gì để A Phúc thử chứ, nếu thật sự thể may vá thích đáng, một cửa xem như qua ."

Thường Hiên lúc ở một bên cũng chút lo lắng, sợ tiểu nương tử nhà lỡ như việc đủ , ngược khiến cho nàng mất hết mặt mũi, vội ở bên cạnh : "Kỳ thật may vá chuyện dễ dàng. nghĩ, đến tiết Trung thu lúc gặp cũng là buổi tối, đèn đuốc rõ, thấy rõ ràng chứ, cho nên chỉ cần đừng quá lộ liễu, nhất định thể qua mặt thôi."

Lời khiến tam thiếu gia liên tục gật đầu: "Thường Hiên đúng, chỉ cần đừng quá chú ý khiến lão phu nhân thấy là ."

Vì thế hai đàn ông lập tức quyết định, cho Tĩnh nha đầu một bên cũng khó mà gì.

Lát Tĩnh nha đầu cầm bộ áo , cẩn thận đưa tới mặt A Phúc, nâng mắt nàng một cái: "Đây là bộ áo , thấy thế nào?"

A Phúc cầm lấy đặt ở tay, vén mép vải lên một chút kỹ, cẩn thận tìm chỗ lỗ nhỏ, phát hiện chỗ hư hại chẳng những mở một cái động, hơn nữa do giặt mà chà xát, nên ngay cả ven lỗ nhỏ cũng chút chỉ tơ bung .

Tĩnh nha đầu đèn chỗ hư hại thở dài một : "Cái thực sự là thể vá."

A Phúc gì thêm, chỉ đem bộ áo giũ , cao thấp cẩn thận đánh giá một phen. Tam thiếu gia, Thường Hiên, Tĩnh nha đầu cùng với mấy nha lớn nhỏ trong phòng đều trừng mắt khẩn trương nàng.

A Phúc trầm tĩnh nửa ngày, cuối cùng thản nhiên nở nụ , nâng mắt về phía , nhẹ giọng : "Cái hẳn là thể vá."

Nghe Thường Hiên vui vẻ, tam thiếu gia dám tin, các nha lớn nhỏ đều thở dài nhẹ nhõm một , chỉ Tĩnh nha đầu mặt chút tin: "Có thể vá giống như lúc ban đầu ?"

A Phúc cúi đầu chỗ hư hại , đối với Tĩnh nha đầu : "So với ban đầu giống khả năng, nhưng thể giấu diếm ánh mắt ."

Tam thiếu gia nghĩ nhiều đến , trực tiếp thúc giục : "Nếu A Phúc thể vá, mau thực hiện . Dù áo hư hao thể mặc , sợ gì hỏng nữa."

Lập tức Tĩnh nha đầu dẫn A Phúc đến phòng bên cạnh, còn Thường Hiên ở chuyện cùng tam thiếu gia.

Lúc bên ngoài tối đen, Tĩnh nha đầu lấy 3 ngọn nến châm lên, từ một bên tìm kim chỉ đặt mặt A Phúc, lúc mới đầu hỏi A Phúc: "Có châm thêm nến ? Hoặc là đến chỗ thiếu gia đem minh châu lấy sang đây?"

A Phúc nở nụ nhạt, nàng ngày thường may vá buổi tối, bất quá cũng chỉ một ngọn đèn thôi, cần bày trận như thế, nhẹ lắc lắc đầu: "Không cần, như bây giờ là đủ ."

Tĩnh nha đầu gật gật đầu, cũng theo nàng xuống, cúi đầu quần áo trong tay nàng: "Ta sợ nếu vá áo , ngược còn mặt phu nhân nhận tội tự ý ."

A Phúc cúi mắt áo, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt phẳng vải mềm mại tinh tế , nàng Tĩnh nha đầu lo lắng cái gì, sợ đem chuyện hỏng thêm.

Tĩnh nha đầu bên cạnh thấy sắc mặt của A Phúc, hổ nở nụ giải thích: "A Phúc, ngươi đừng nghĩ nhiều, ý gì ..." ( tuy hết nhưng con mà tức cả , dám coi thường A Phúc ……… )

A Phúc ngẩng đầu hướng về nàng nở nụ : "Ta , đây là chuyện trọng đại, cô nương cũng là lo lắng mà thôi, yên tâm, sẽ cố hết sức."

Tĩnh nha đầu nhất thời cũng nên lời, chỉ nở nụ với A Phúc, nhưng A Phúc nhu hòa dịu ngoan như , trong lòng nàng chút cảm giác .

A Phúc cầm lấy kim may, xâu chỉ cẩn thận, cũng nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm tinh tế kiểm tra chỗ hư hại, tỉ mỉ may vá.

Ánh mắt Tĩnh nha đầu ban đầu còn đường kim, như thế nào, ánh mắt chậm rãi hướng lên , bắt đầu đánh giá A Phúc.

Loading...