Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:59:02
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt thấy sắp đến Trung thu, nhiều ngày Thường Hiên theo Thường quản sự càng bận rộn hơn, là xong hết việc tiết Trung thu, bọn họ cũng chuẩn bắt đầu khởi hành về phía nam. A Phúc nghĩ cha con bọn họ ngày thường ở bên ngoài tuy sẵn đồ ăn, nhưng đôi khi hai vội vàng việc luôn trễ giờ ăn, khó tránh khỏi đối với , nên dốc lòng cơm chiều, nghĩ giúp cha con hai bồi bổ một phen.

Ban đầu Thường Hiên cũng chú ý, đến một ngày nào đó mới bỗng nhiên nhớ tới, vội vã chạy tới hỏi A Phúc: "Tiền cơm chiều mua gà vịt gì đó, nàng lấy tiền ở ?"

A Phúc nhất thời chút mờ mịt: "Có thể lấy ở chứ, đơn giản là tiền tiêu vặt hàng tháng thôi."

Thường Hiên kéo tay nàng, trong lời chút trách cứ: "Nàng một tháng mới vài đồng thôi, còn cố gắng bày vẽ, cũng xin tiền ?"

A Phúc chút ngượng ngùng, cúi đầu : "Trước ở phòng thêu, một tháng là nửa xâu tiền. Nay đến chỗ nhị thiếu phu nhân, cho thêm tiền tiêu vặt hàng tháng, một tháng cũng một lượng bạc, mua chút đồ ăn gì đó, vẫn đủ chi tiêu." Kỳ thật trong nhà hằng ngày cung ứng như cơm mì thậm chí vải vóc, đều thể đến tổng quản lĩnh theo quy định, nàng hao phí, bất quá cũng là chi thêm thôi.

Thường Hiên vẫn bất mãn như cũ: "Ta là đàn ông, thể để nàng nuôi gia đình, nàng mua cái gì, cứ với !" Nói xong mới nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu, ha ha nở nụ : "Chuyện cũng quen, hẳn là nên đem bạc giao cho nàng giữ ."

A Phúc vội vàng lắc đầu: "Không cần ..."

Thường Hiên cũng , chạy thẳng tới một cái rương gỗ đựng tiền, mở bên trong cũng chỉ là quần áo bình thường thôi, đưa tay sờ soạng một phen, lấy một cái túi màu đen.

Thường Hiên mặt mày hớn hở lắc cái túi , nhất thời bên trong gói to phát tiếng bạc chạm , đắc ý đem cái túi đưa cho A Phúc: "Cho nàng, đây là gia sản của , đều giao cho nàng hết!"

A Phúc nhận, nghiêng đầu : "Chàng nhiều bạc như ?" Gói to phồng căng, mà bên trong đều là tiếng bạc va chạm nặng nề, nghĩ đến hẳn là ít.

Thường Hiên kéo tay nàng, trực tiếp đem gói tiền nhét trong tay nàng: "Cũng nhiều , từ nhỏ theo tam thiếu gia, hàng tháng đều bạc, nay một tháng thể lấy một hai lượng. Cha từ nhỏ lấy bạc của , là để tự tích góp. Ta tích lâu như , còn xài tới."

A Phúc chỉ cảm thấy trong tay nặng trịch, nàng đời còn sờ qua nhiều bạc như , mím môi : "Chàng giao cho , hết sẽ giữ cho , nếu dùng thì bảo nhé".

Thường Hiên vẫn bất mãn, vươn đầu ngón tay chọc chọc hai má non mịn của nàng, trách : "Cái gì của nàng của , bạc của vốn là bạc của nàng! Nàng mau đem bạc của nàng lấy , cùng bỏ cái gói to , tất cả đều giao cho nàng bảo quản, ngày thường chi tiêu gì nàng cứ trực tiếp lấy từ đó ."

A Phúc như , chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, xoa xoa hai má chọc nhẹ, gật đầu : "Cũng , sẽ đem bạc của chúng tất cả đều để chung với gói ." Lần khi chuyện, nàng cố ý tăng thêm hai chữ ‘Chúng ’.

Thường Hiên đối với cái xem như lòng, bất quá chọc hai má của nàng xúc cảm thật sự , lập tức nhịn giơ tay lên chọc chọc hai má của nàng: "Được, như mới là nương tử ngoan của ."

A Phúc nhẹ nhàng liếc một cái: "Đã là nương tử ngoan, còn chọc?"

Thường Hiên kề sát nàng, trong mắt đen dẫn theo vài phần khí phách nho nhỏ: "Bất kể là nương tử hư nương tử ngoan, dù cũng đều là tiểu nương tử của , sẽ chọc, chẳng những chọc, còn sờ, còn hôn." Nói xong môi tiến tới.

A Phúc vội vàng ngoài cửa sổ, cha chồng lúc còn trở về, dù xung quanh thấy, cũng mặc .

===

Ngày cũng như trôi qua, mấy ngày nay nhị thiếu phu nhân phân phó A Phúc thêu một bức tranh trăm loài chim quy thuận phượng hoàng, là để đại thiếu gia vẽ mẫu, đó A Phúc đến thêu. A Phúc cha chồng nhắc đó, cũng chuyện nhỏ, lúc vội vàng đồng ý, đồng thời cũng suy nghĩ nên thêu bức tranh như thế nào. Phải rằng thêu diện rộng thể so với bức thêu nhỏ, bức thêu nhỏ trọng ở kỹ xảo, mà thêu diện rộng ngoại trừ kỹ xảo , còn kiên nhẫn cẩn thận cùng tính toán kĩ lưỡng, tính kỹ càng chậm rãi phác họa.

A Phúc cứ như một tính toán, trong lòng chút nắm chắc. Kỳ thật nàng theo Lâm ma ma học, Lâm ma ma lớn lên ở vùng phía nam Tô Châu, từ nhỏ tập thêu đồ Tô Châu, vì thế A Phúc mặc dù ở kinh thành phương bắc học một tay nghề của thợ thêu Tô Châu. Nàng thiên phú vô cùng , cộng thêm từ nhỏ khổ luyện, bây giờ nàng thêu mô phỏng tranh thêu đều tự nhiên lộ dấu kim, khác biệt so với cách thêu phương bắc, vì thế mới khiến chủ tử trong phủ yêu thích.

nàng ngày xưa bất quá là tranh thêu nhỏ linh tinh, từng thêu loại hàng lớn như , là đồ tặng cho Thái Hậu? Việc cũng là mấy ngày mấy đêm công sức, nếu nàng thêu một , sợ là tốn năm tháng nọ, đến ngày sinh nhật của Thái Hậu, bức tranh thêu cũng thành.

A Phúc nghĩ , khó tránh khỏi chút yên, nhị thiếu phu nhân sắc mặt nàng, vô tình nở nụ , trong lời ý : "A Phúc, trong ngăn tủ của một túi tiền, mặc dù cũ nát dùng , coi như trân bảo để cất chứa, ngươi ?"

A Phúc cúi đầu nhẹ lay động đầu, nàng nhị thiếu phu nhân tất sẽ tiếp.

Quả nhiên, nhị thiếu phu nhân nhè nhẹ lay lay mí mắt, : "Cái túi tiền , là năm đó Thái Hậu tự thêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-23.html.]

A Phúc lời , trong lòng kinh hãi, nghĩ đến suy đoán quả nhiên là sai. nay nhị thiếu phu nhân vì với chuyện như ? Mình nên đáp như thế nào? Nhị thiếu phu nhân A Phúc cúi đầu dám , bên môi mang theo một chút nhẹ, nhỏ: "A Phúc, kỳ thật trong phủ nếu thật sự tìm một thợ thêu, cầm bạc tìm vài thợ thêu kinh nghiệm mấy chục năm, cũng lo tìm , ngươi cố tình chọn ngươi ?"

A Phúc nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng mềm mại trả lời: "A Phúc ."

Nhị thiếu phu nhân cúi đầu bức thêu bàn gỗ thêu hình cá chép đùa nước, nhẹ nhàng thở dài một : "A Phúc, ngươi may vá, tuy cảm giác non nớt, nhưng so với kỹ thuật của Thái Hậu nương nương năm đó cũng chút tương tự."

Lời , A Phúc nhất thời sáng tỏ, chỉ là mặt cũng dám .

Nhị thiếu phu nhân lên, xem xét A Phúc mặt, nhẹ giọng nhỏ nhẹ: "A Phúc, ngươi cứ thêu , cho dù cuối cùng là hỏng, cũng đều ngươi chịu trách nhiệm."

Nói xong nàng ung dung xoay rời , bất quá khi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đầu : "Ta thiếu chút nữa quên, ngươi thêu thứ , luôn cần tranh mẫu, lát ngươi ý tưởng gì, cứ việc đến tìm đại thiếu gia thương lượng. Tuy là thiếu gia trong phủ, bất quá chuyện lão phu nhân tự phân phó xuống , ngươi cần cố kỵ gì ."

==

Có lời của nhị thiếu phu nhân, A Phúc hiểu , vốn dĩ vẫn mang tâm lý lo lắng cũng buông xuống một ít. Về nhà cùng Thường Hiên thương lượng chuyện , Thường Hiên sắc mặt ngưng trọng, là vui buồn, cúi đầu trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên vỗ đùi, : "A Phúc, nàng quả nhiên là phúc!"

Đợi cho Thường quản sự trở về, Thường Hiên vội vàng với cha chuyện , Thường quản sự xong, gì kinh ngạc, chỉ thản nhiên : "Đây là chuyện , A Phúc cứ thêu thật ."

, buổi chiều trở trong phòng, Thường Hiên ôm A Phúc oán giận cha: "A Phúc, nàng xem cha như , hẳn là sớm đoán , cho chúng , mệt còn hấp tấp với ông, ông phản ứng như thế."

A Phúc ủy khuất, trong lòng , nhịn nâng tay nhẹ điểm chóp mũi cao thẳng của : "Chàng nha, đó là cha , so đo."

Sau khi đại nam tử Thường Hiên A Phúc chọc chóp mũi, cũng gì, nhưng trả thù tính dùng chóp mũi ở da thịt n.g.ự.c của nàng cọ cọ, miệng than thở : "Ta cho thôi..."

Từ ngày , A Phúc tự nhiên là chuyên tâm thêu bức tranh, trong lòng còn bất an ban đầu, mà Thường Hiên vẫn giúp đỡ cha chuẩn công việc cho Trung thu. Mắt thấy hai ngày nữa là đến Trung thu, A Phúc hôm nay ở trong phòng tìm chỉ màu, chợt thấy tiểu nha bên ngoài thảo luận một chuyện, thì là Tĩnh nha đầu xuất giá.

A Phúc mới đầu còn tưởng lầm, cố ý , bộ như lơ đãng hỏi hỏi, quả nhiên là Tĩnh nha đầu trong phòng tam thiếu gia. Mấy tiểu nha bên ngoài bởi vì nhị thiếu phu nhân coi trọng A Phúc, ngày thường cũng kính trọng A Phúc vài phần. Lại bởi vì A Phúc tính tình nhu hòa, xử sự đơn thuần còn chừng mực, vì thế tiểu nha đều thích nàng. Lập tức A Phúc thuận miệng hỏi về chuyện của Tĩnh nha đầu, mấy tiểu nha tự nhiên nấy, hễ hết.

A Phúc khi ngóng, mới thì mấy ngày con trai của Tôn đại tổng quản vốn là con trai duy nhất, bỗng nhiên kết hôn với Tĩnh nha đầu. Tôn đại tổng quản hẳn nhiên là , Tĩnh nha đầu là nha trong phòng tam thiếu gia, là con , sớm định một mối hôn nhân, cô nương gia cũng chút danh giá. Nay con trai náo loạn kết hôn với Tĩnh nha đầu, Tôn đại tổng quản đồng ý, nhưng ngờ con trai đối với Tĩnh nha đầu mê bình thường, thuyết phục cưới đến như thế nào thì như thế .

Vợ của Tôn đại tổng quản là cực sủng con trai, thấy con thành như , nên khuyên Tôn đại tổng quản. Tôn đại tổng quản ở trong phủ cũng coi như là nhân vật uy phong, điều ngày thường sợ nhất chính là bà già mặt vàng ( phụ nữ tuổi lấy chồng, vợ đại tổng quản ), cách nào, cũng chỉ thể đồng ý.

Nói xong chuyện , mấy tiểu nha thấy bốn bề vắng lặng, tiến đến bên tai A Phúc thấp giọng : "Cũng Tĩnh nha đầu cho Tôn Vượng ăn nước cơm gì, chọc đến thế!" Khi đến đây, lời gian đoán, ý gian ái , A Phúc thấy bọn họ nghĩ gì.

A Phúc cảm thấy chút tự nhiên, bất quá vẫn là cố : "Chuyện của , vẫn là cần suy nghĩ, dù cũng quyết định thành ." Nói xong cũng phòng thêu.

Nàng , một nha với một nha khác: "Ta ngươi chuyện chú ý một chút? Ngươi thế là chọc vết sẹo của khác ?"

Nha còn rõ: "Tại ?"

Vài nha bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, thậm chí chỉ đầu nàng , mắng nàng ngốc.

A Phúc đóng cửa , đem mấy lời thấp giọng nhỏ nhẹ đều bỏ ngoài cửa.

Nàng cúi đầu thở dài một , nhớ tới đêm nàng vá áo Tĩnh nha đầu phiền muộn, nay nàng lập gia đình, gả đến nhà đại quản gia trong phủ, hẳn là đền bù theo mong chứ?

Kỳ thật Tĩnh nha đầu , nàng tiếp xúc nhiều lắm, nhưng Thường Hiên ngày thường , nàng là một cô nương , A Phúc cũng hy vọng nàng kết quả .

Giờ chuyện như , cũng , cũng .

Loading...