Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:59:15
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đảo mắt Trung thu đến. Vào ngày Trung thu, chủ tử lớn nhỏ trong phủ tự nhiên là bộ đoàn tụ với , ngắm trăng ăn bánh Trung thu, thuận tiện học đòi văn vẻ ngâm thơ câu đối say mê chúc phúc, bất quá ngày hội với hầu mà , cũng là một ngày cực kì bận rộn. Quản sự trong phủ đều việc xoay quanh, Thường Hiên cũng gần như thể chợp mắt, gầy một vòng.

Cuối cùng ngày mười lăm tháng tám ven hồ ngắm trăng ngâm thơ xem như trôi qua, tam thiếu gia mặc bộ áo màu bạc do A Phúc vá, bên ngoài khoác một cái áo choàng, cả đêm thuận lợi, khác một chút cũng khác thường. Nghĩ đến cũng đúng, tác phẩm vô cùng khéo léo như thế, để sát kỹ còn manh mối, huống chi ánh trăng thể .

Lúc đang ăn bánh Trung thu thưởng trăng, một nhà náo nhiệt chuyện, chợt thấy bên ngoài tuyên chỉ, là Thái Hậu nương nương phái đến. Mọi vội vàng ngoài nghênh đón, thì là Thái Hậu nương nương đặc sai đưa tới một hộp bánh Trung thu do đầu bếp trong cung . Lập tức cực kỳ kinh hỉ, đưa một tiền lớn tạ lễ cho thái giám truyền chỉ, ở tại chỗ khấu tạ, đó mới trịnh trọng mở hộp bánh Trung thu , lão phu nhân tự tay, phân cho mỗi một ít.

Sau khi phân xong, còn mấy cái, nhị thiếu phu nhân đề nghị, quản sự trong phủ cũng đều vất vả, bằng đem mấy cái còn phân cho vài vị quản gia quản sự, coi như là cảm ơn bọn họ vất vả. Lão phu nhân chút do dự, cái cũng là đồ Thái Hậu ban cho, phân cho hầu thích hợp ? Nhị thiếu phu nhân kề sát nhỏ, Thái Hậu nương nương xuất bần hàn, nay tuy rằng phận thập vạn quý giá, nhưng thương tiếc nghèo khó, nếu chuyện cũng sẽ gì khó chịu. Lão phu nhân thấy nhị thiếu phu nhân như , cũng quyết định theo ý kiến , dứt khoát đem bánh Trung thu còn cắt đều thành hai phần, phân cho chư vị quản sự, giữ một phần, chia thành phần nhỏ hơn, phân cho các ma ma lớn tuổi trong phủ, đó cả phủ cùng khấu tạ Thái Hậu ban ân, cảm tạ ân trạch cho thể.

Tuy thể phân bánh Trung thu đều là chút thể diện trong phủ, căn bản sẽ thực sự tham cái , nhưng rằng đó là Thái Hậu nương nương từ trong cung ban cho, khiến cảm động đến rơi nước mắt kinh hỉ vạn phần. Cầm khăn lụa nâng một phần bánh Trung thu nhỏ còn dám ăn một ngụm đặt bàn thờ cúng bái.

Thường quản sự tự nhiên là chia nửa phần, nhưng ông đối với loại đồ ngọt hứng thú, ông cũng ý cúng bái, nên cho Thường Hiên. Thường Hiên cẩn thận dùng giấy bao , để dành về nhà cho A Phúc ăn.

A Phúc thấy trông mong vật quý từ trong lòng lấy , thật cẩn thận mở tầng tầng giấy dầu bao bọc , bên trong cũng chỉ là nửa phần bánh Trung thu thôi, khó tránh khỏi cảm thấy buồn .

Thường Hiên bất mãn A Phúc một cái, ủy khuất giải thích : "Nàng nhất định là hiểu, đây chính là Thái Hậu nương nương ban cho đó, là ở trong cung ! Người khác cũng , cả phủ, vài ma ma địa vị, cũng chỉ thể một phần nhỏ như thôi." Nói xong còn dùng móng tay cái khoa tay múa chân, xem , chỉ một chút như thôi đó.

Nói xong tràn đầy kiêu ngạo mà A Phúc, đắc ý : "Ở trong phủ, ngoại trừ chủ tử, chỉ bốn nửa phần bánh Trung thu, trong đó tất nhiên là cha."

A Phúc như , bất đắc dĩ : "Nói như thế, thật sự là hưởng vinh dự của nha, ngờ thể ăn bánh Trung thu như ."

Vợ chồng trẻ đùa một phen, đối với bánh Trung thu vàng óng , tự nhiên chút ăn hết, A Phúc đề nghị để dành một nửa cho cha Thường Hiên, Thường Hiên cha thích ăn cái , vốn là cha thích ăn nên thuận miệng cấp cho . Cuối cùng A Phúc ngẫm , mới thử thăm dò cẩn thận : "Kỳ thật đêm nay vốn thăm Lâm ma ma, mang cho bà một ít bánh Trung thu. Bất quá bởi vì vội vàng, vẫn kịp ."

Thường Hiên thấy nàng cẩn thận, cũng hiểu ý của nàng, thoải mái : "Cái khó gì, hôm nay trong phủ ban cho, cũng đưa cho hầu, các màu bánh Trung thu hiếm , nàng tùy tiện lấy vài cái cho Lâm ma ma là , đó nàng đem phần bánh Trung thu cho Lâm ma ma, tuy cũng chỉ là 1 miếng nhỏ, bất quá cũng là Thái Hậu ban cho, nên để bà nếm thử!"

A Phúc đúng là ý , vốn dĩ nghĩ việc tiện mở miệng, ngờ nàng còn mở miệng Thường Hiên nghĩ , cảm ơn Thường Hiên, tự vội vàng thu dọn đến chỗ Lâm ma ma.

Thường Hiên kéo tay nàng, cùng nàng, là nếu Lâm ma ma đối với A Phúc tựa như , tất nhiên cũng vấn an .

Đến chỗ Lâm ma ma, chỉ thấy trong viện đèn đuốc ảm đạm, cả phòng yên tĩnh, nếu đỉnh đầu còn trăng tròn, căn bản thể lúc đúng là ngày Trung thu. A Phúc trong lòng chút cảm giác chua xót, vội vàng dẫn Thường Hiên , nhà chỉ thấy Lâm ma ma một ngọn nến mập mờ đang may vá cái gì.

Thấy A Phúc , Lâm ma ma cao hứng thôi, vội vàng xuống giường xỏ giầy, mời bọn họ xuống.

Lâm ma ma thấy Thường Hiên cùng A Phúc, vui mừng thôi, hỏi nhiều việc, lớn tuổi khó tránh khỏi dông dài. A Phúc vốn dĩ lo lắng Thường Hiên kiên nhẫn, ai ngờ nhu thuận đáp , ngôn ngữ chút kính trọng, thậm chí còn chút lời ngon tiếng ngọt của vãn bối dỗ già, dỗ Lâm ma ma là vui vẻ.

Sau một gã sai vặt đến tìm Thường Hiên, thì là Thường quản sự phái tới, vài quản sự trong phủ tính tụ tập một chỗ uống chút rượu, thuận tiện thương lượng chuyện Tôn đại quản gia cưới con dâu. Thường Hiên , thập phần xin rời , A Phúc nghĩ và Lâm ma ma vặn chút chuyện riêng tư, nên để .

Thường Hiên , Lâm ma ma kéo tay A Phúc, hỏi đông hỏi tây, dù cũng đều là lo lắng A Phúc sống , cùng là, đến dáng vẻ như của Thường Hiên, chính cũng lo lắng .

A Phúc lấy phần bánh Trung thu cho Lâm ma ma, Lâm ma ma , già , cũng để ý cà lăm. A Phúc nhất định cho Lâm ma ma nếm thử xem, con hai , hoà thuận vui vẻ.

Ở giữa còn về mấy nha khác trong phòng thêu, thì trong phòng thêu mấy xấp xỉ với tuổi của A Phúc, nay cũng lập gia đình. Trong đó một tên là Hoa Nghênh Xuân, vẫn là do Lâm ma ma mời nhị phu nhân chủ, gả cho chăn ngựa trong phủ.

A Phúc nhớ Hoa Nghênh Xuân, nghĩ cũng là một nha thông minh khéo tay, nha lập gia đình , lập tức chút tiếc nuối, nghĩ lát thăm nàng .

====

Trung thu qua, cha con Thường Hiên vội vàng với chuyện vui của Tôn đại quản gia, đương nhiên cũng là việc vui của Tĩnh nha đầu. Tôn đại quản gia ở trong phủ là uy tín danh dự, riêng gì các chủ tử ban cho nọ, ngay cả ngoài phủ một ít đến việc cũng đều đưa lễ nạp thái* qua. Đến ngày bọn họ thành , náo nhiệt. Bởi vì Thường quản sự và Tôn đại quản gia ngày thường giao tình , chẳng những cha con Thường Hiên hỗ trợ, mà ngay cả A Phúc cũng xin với nhị thiếu phu nhân cho nghỉ một ngày phụ giúp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-24.html.]

(*)Lễ Nạp Thái:

Theo tục lệ Trung Hoa thì khi nghị hôn , nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn". Sở dĩ đem chim nhạn là vì chim nhạn là loài chim chung tình, sánh đôi hai . Tương truyền rằng loài chim nhạn thảo ăn, khi chúng nó gặp mồi thì kêu ăn chung, lúc đẻ trứng thì khi nở thế nào cũng một con trống và con mái mà thôi. Khác với các loại chim khác, chim nhạn khi một con c.h.ế.t thì một con còn cũng buồn rầu mà c.h.ế.t theo. Sau , Trung Hoa nào còn theo cổ lễ thì chỉ dùng ngỗng thế cho chim nhạn. (Loài ngỗng tuy ngông nghênh, nhưng chung tình).

Tôn đại quản gia tiệc vui phô trương, hẳn nhiên so với lúc A Phúc xuất giá lớn hơn nhiều, kiệu hoa mới tinh, áo cưới đỏ thẫm, giăng đèn kết hoa rực rỡ, cùng chúc mừng, thật sự là náo nhiệt.

Thường Hiên và con trai của Tôn đại quản gia Tôn Vượng cũng coi như từ nhỏ quen , lập tức thật vất vả bắt lấy tân lang, lôi kéo pha trò với tân lang, còn uống rượu trêu chọc, ồn ào náo động phòng.

Tôn Vượng cũng là thành thật, chỉnh cách nào, vội la lên với Thường Hiên: "Ngươi và A Tĩnh luôn luôn , nay theo khác cùng náo loạn hả?"

Lời , yên tĩnh một lát, lập tức vang.

A Phúc vặn bê một mâm đồ ăn lên, lời đó, cũng chỉ như đến thôi.

Buổi tối giường, Thường Hiên vẫn như bình thường ép buộc một phen, thỏa mãn ngã xuống bên cạnh A Phúc, vươn bàn tay to kéo A Phúc sang nhẹ nhàng vuốt ve. A Phúc cũng thể từ trong đó chút lạc thú, nên tựa trong n.g.ự.c , mặc cho nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng giữa lúc vuốt ve phát nửa tiếng ngâm nhẹ, âm thanh giống như tiếng của con mèo nhỏ.

Hai như , Thường Hiên bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng thở dài : "Tĩnh nha đầu là cô nương như , gả cho Tôn Vượng , thực sự chút đáng tiếc."

A Phúc , lướt mắt liếc một cái, chỉ thấy giữa mày rậm của thực sự một chút tiếc nuối, khỏi nhẹ giọng hỏi: "Vậy cảm thấy, Tĩnh nha đầu hẳn là xứng với như thế nào?"

Thường Hiên lắc lắc đầu: "Ta ! Tôn Vượng , từ nhỏ quen thuộc, như luôn ngốc ngốc hồ đồ, tuy thành thật tư tâm, nhưng thật sự là bùn loãng trát tường. Hắn ở mặt nhóm phu nhân thiếu gia luôn lắp bắp."

A Phúc cúi đầu , Thường Hiên thấy A Phúc trả lời, chính cũng nhắc đề tài nữa, lập tức vợ chồng hai mật ôm ngủ.

====

Qua Trung thu, Thường Hiên theo Thường quản sự xuống phía nam. Vợ chồng trẻ nay đang đúng là lúc ngọt ngào suông sẻ, chợt tách , khó tránh khỏi chút đành. Thường Hiên tối hôm khi ôm A Phúc thật một phen triền miên, A Phúc nhiều khuyên nghỉ ngơi sớm ngày mai còn dậy sớm, cũng , chỉ lâu sẽ thể , đêm nay nhất định ăn đủ.

Cứ thế ba lượt, A Phúc xụi lơ như bùn, nước dịch sớm ướt đệm giường, Thường Hiên cũng kiệt sức, vì thế bỏ qua, ngã đầu ngủ.

Ngày hôm trời còn sáng, A Phúc sớm tỉnh , vì cha con Thường Hiên bữa sáng. Mấy đơn giản ăn qua loa, bên ngoài gã sai vặt đến gõ cửa, là xe ngựa đều chuẩn , cũng nên khởi hành.

Thường quản sự đáp lời lát , lập tức về phòng lấy hành lý của , Thường Hiên bên nhân cơ hội lôi kéo A Phúc phòng, quấn lấy A Phúc đòi nàng hôn một chút.

A Phúc ngượng ngùng, cho dù là buổi tối lúc hai ép buộc, nàng cũng bao giờ hôn Thường Hiên, nay ban ngày ban mặt nàng vẫn là ngượng ngùng. Thường Hiên kéo dài nửa ngày, bên ngoài cha thúc giục một chút, xem tình hình. Mà lúc A Phúc vẫn như cũ chịu hôn, Thường Hiên vẻ mặt thất vọng, xách bao quần áo rời .

A Phúc đưa đến cổng nhà, Thường Hiên ủy khuất đầu , đôi mắt đen bóng lướt qua thấy u oán A Phúc, ủ rũ : "Nàng trở về , đây."

A Phúc trong lòng tự nhiên nỡ, miệng nên lời, tay cầm bao hành lý của Thường Hiên, luyến tiếc buông .

Thường Hiên cúi đầu A Phúc da thịt như men sứ tinh tế, kề sát thấp giọng : "Nàng ở nhà chăm sóc bản , chúng nhanh sẽ trở về." Nói xong xoay rời .

A Phúc bỗng nhiên giữ chặt góc áo Thường Hiên, trái xem cũng ngoài, rốt cục cố lấy dũng khí kiễng mũi chân, hôn một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên hai má Thường Hiên.

Thường Hiên nhất thời sửng sốt, mở to hai mắt, ngơ ngác A Phúc.

A Phúc mặt nóng bừng, ngượng ngùng dám Thường Hiên, che mặt nhỏ giọng : "Chàng thuận buồm xuôi gió." Nói xong xoay bỏ chạy trong viện.

Loading...