Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:01:48
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm , Thường Hiên ngủ cũng yên , một lát mớ, một lát cau mày đạp chăn lung tung. A Phúc cách, đành ngừng theo hầu hạ, kéo chăn cho , dỗ ngủ như trẻ nhỏ.

Sau khi mí mắt cao thấp đánh , nắm cái tay an phận của yên chợp mắt, ai ngờ mơ hồ cứ như ngủ liền mạch, khi tỉnh , bên ngoài trời sáng choang.

Vội vàng dậy, một chút Thường Hiên thế nào, vặn thấy Thường Hiên mở to đôi mắt đen như mực yên, mắt nháy chăm chú, xem hẳn là lâu. A Phúc thấy tỉnh, vội vàng hỏi cảm thấy thế nào, cần ăn chút gì . Thường Hiên thấy A Phúc phát hiện lén, chút ngượng ngùng, mặt mơ hồ phiếm hồng, xoay mặt , cứng rắn : "Không ăn!"

A Phúc , còn đang tức giận, xem dáng vẻ tối hôm qua khả năng tái hiện, lập tức cúi đầu ôn nhu : "Ta hâm nóng đồ ăn tối hôm qua , đợi lát nữa nếu đói bụng thì ăn một chút."

Thường Hiên nghiêm mặt hé răng, dậy mặc quần áo sắp xuống giường, lúc mặc quần áo nhíu mày : "Tối hôm qua trở về?"

A Phúc đem chuyện tối hôm qua , đương nhiên cũng bao gồm cả việc đến nhị môn tìm còn gặp Mạc thị vệ .

Thường Hiên xong, trừng mắt : "Rất , còn một chạy ngoài tìm, chẳng lẽ còn sợ ở bên ngoài câu tam đáp tứ* đủ?"

(*) đại ý là dụ dỗ đàn ông

A Phúc lời kỳ cục , trong lúc đó ứng đối thế nào, đành cúi đầu .

Mà Thường Hiên nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên mặt càng phát thêm mất hứng, hờn dỗi xuống giường : "Tự ăn , ngoại viện ." Nói xong đầu .

A Phúc chỉ cảm thấy đàn ông đang vẻ trốn tránh , nếu cứ thế bỏ qua cũng cách, lập tức kéo dừng tiên ở nhà ăn cơm , nhưng Thường Hiên gạt : "Đã ăn, còn dông dài cái gì! Mấy ngày nay công việc bận, sẽ về nhà, một ở nhà ngốc!" Nói xong xoay ngoài.

A Phúc phất tay như , chỉ cảm thấy nặng đầu, hơn nữa vốn còn chút choáng đầu hoa mắt, lập tức lảo đảo té ngã đất. Mà lúc Thường Hiên sập cửa ngoài, A Phúc đáng thương té mặt đất, đất lạnh như băng, chỉ bên ngoài cổng ‘rầm’ một tiếng đóng .

A Phúc ngốc đất nửa ngày, nước mắt rơi xuống, thật sự thế nào cho .

Qua lâu, xoa xoa nước mắt mặt, A Phúc chống đỡ suy yếu lên, miễn cưỡng đến phòng bếp đem đồ ăn tối hôm qua hâm nóng, tùy tiện ăn hai miếng, mới miễn cưỡng chống đỡ đến viện nhị thiếu phu nhân.

Đến chỗ nhị thiếu phu nhân, gặp vài nha , thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đều kinh ngạc, tiến lên quan tâm hỏi thăm, A Phúc chỉ miễn cưỡng lắc lắc đầu, chút khỏe mà thôi, chuyện gì lớn. các nha cũng đứa ngốc, tất cả đều thấy hai mắt A Phúc sưng phù, liên tưởng đến chuyện xảy mấy ngày đây, ít nhiều cũng đoán chuyện A Phúc và đại thiếu gia tuy thể ngăn chặn miệng của nhiều , nhưng rốt cuộc vị ở nhà cũng nuốt trôi. Trong đó bao nhiêu thật tình lo lắng, bao nhiêu mang theo vài phần tâm tư xem náo nhiệt, lòng khó dò, nơi đề cập tới.

Đến buổi trưa, A Phúc vẫn choáng váng đầu nặng nề, đang nghĩ tới nên với A Bình một tiếng xin rời , đến bên ngoài tiếng quen thuộc, giống tiếng Tĩnh nha đầu. Có điều hiện nay cả vô lực, cũng tâm tư mà quản, vẫn nỗ lực cúi đầu việc như thường.

Qua thời gian một chén nhỏ, bên ngoài tiếng , tiếp theo là cửa phòng mở , Tĩnh nha đầu và Liễu nhi cùng vài nha . Thì Tĩnh nha đầu sang đây đưa cho nhị thiếu phu nhân chút nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng , thuận tiện đến xem A Phúc. Lúc theo Tĩnh nha đầu sang đây vài nha trong viện Tôn đại quản gia, còn hai nha trong viện nhị thiếu phu nhân bình thường quan hệ với Liễu nhi.

A Phúc vội vàng lên, mời Tĩnh nha đầu xuống, Tĩnh nha đầu , tiến lên nhiệt tình lôi kéo tay A Phúc, đánh giá sắc mặt nàng, đau lòng : "Làm , giống như là sinh bệnh nặng?"

A Phúc vốn dĩ đầy đặn hồng nhuận, giống như quả đào chín mê , đàn ông thấy sợ là đều ý tiến lên cắn một cái, nhưng bây giờ quả đào như đang hứng sương chịu gió, sắc mặt tái nhợt kể đến đôi mắt ban đầu trong như nước nay ảm đạm vô thần, thấy khiến cho lòng đau! A Phúc đối với Tĩnh nha đầu cũng gì để , chỉ hôm nay trong khoẻ. Tĩnh nha đầu thở dài, trong miệng còn mắng: "Thường Hiên cũng thật là, lanh lợi, nay đau lòng nương tử, bệnh thành dạng , còn tối hôm qua chạy uống rượu say gì nữa."

Tĩnh nha đầu lời , vài nha đánh giá A Phúc, trong mắt đều lộ đồng tình, cá biệt còn ý vui khi thấy gặp họa.

A Phúc cúi đầu , cả lúc trong mắt khác cho dù là đồng tình hâm mộ, vui tai họa, cũng đều chỉ thể tận lực để ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-35.html.]

Sau đó Tĩnh nha đầu rời , đoàn cũng theo hộ tống. Qua lâu, còn mơ hồ khen phu nhân nhà Tôn đại quản gia , khi đưa đồ cho nhị thiếu phu nhân cũng quên nhóm hầu, còn Vượng phu nhân , nay thai, qua năm thể sinh đứa bé mập mạp.

Người so với sẽ tức chết, A Phúc thở dài, nghĩ nếu lúc bụng cũng động tĩnh, khi quan hệ của và Thường Hiên cũng sẽ dịu . Kỳ thật A Phúc vốn cũng hy vọng đứa bé của , nghĩ nếu con, tất nhiên mười vạn phần yêu thương nó, thể để đứa nhỏ ăn đói mặc rách chịu ủy khuất.

Buổi tối trở về, cả nhà bếp lạnh cơm nguội, trong phòng ngay cả cũng , một cơm, buồn chán chờ, nhưng dĩ nhiên đợi gì. Sau đó lúc tới canh hai, bên ngoài tiếng động, vội vàng dậy chạy mở cửa, ai ngờ mở cửa thấy Lâm ma ma.

Thì Lâm ma ma tin đồn linh tinh, lo lắng, cố ý đến xem. Vào nhà thấy A Phúc khuôn mặt vẻ thê lương, cũng đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ, chỉ lúc thầm mong thể ngày lành, tưởng ngày gặp chuyện , hai náo đến nỗi .

A Phúc để Lâm ma ma vì lo lắng, chỉ đành miễn cưỡng qua mấy ngày nữa thì sẽ thôi, Lâm ma ma dĩ nhiên tin, thúc giục nàng ăn mấy thứ, thẳng đến lúc canh ba mới rời .

Đêm nay Thường Hiên căn bản từng trở về, A Phúc tìm cũng thể, Thường Hiên ý về . A Phúc cảm thấy đau đầu kịch liệt, cũng sức lực, rõ ràng mệt đến chết, nhưng cách nào ngủ , như nếu ngủ quên, sẽ bỏ lỡ Thường Hiên.

Ngày hôm , mờ mịt, A Phúc vẫn cố chống lên đến viện nhị thiếu phu nhân. Trong viện, nha thấy đều đồng tình, thậm chí A Bình cũng khuyên nàng nên trở về nghỉ tạm . Hiện nay A Bình sắp đến chỗ đại thiếu gia, đúng là đường quan rộng mở, đành A Phúc dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t như .

A Phúc , trong lòng kỳ thật bướng bỉnh, giờ tình trạng thảm đạm như thế, cho dù ở bên liều c.h.ế.t việc cũng , để Thường Hiên cũng thể cho chính một chút địa vị. Huống hồ khi trở về một đối mặt với tiểu viện vắng vẻ, trong lòng càng thêm khó chịu, còn bằng ở chỗ nhị thiếu phu nhân, thể mấy tiểu cô nương bên ngoài chuyện, sẽ đến mức tịch mịch.

A Bình lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Không là một đàn ông thôi , dù cũng là thê tử của , cho dù mất hứng thì thể gì, tự hành hạ như thế!"

A Bình mắng thôi, A Phúc nàng kỳ thật là bộc tuệch*, kỳ thật , cũng để trong lòng.

(*) nhiều nhưng ác ý

Đến buổi trưa, đang dậy ăn một chút gì, ai ngờ mắt biến thành màu đen, nhất thời bất tỉnh nhân sự té ngã mặt đất.

Chờ đến lúc tỉnh , A Phúc phát hiện giường, chung quanh, xem bố trí hẳn là phòng của A Bình ngày thường vẫn ở. Lúc tiểu nha canh giữ bên cạnh đang ngủ gật, thấy nàng tỉnh , vội vàng lên báo cho bên ngoài.

Tiếp theo A Bình xốc màn tiến , đưa tay sờ sờ cái trán nàng : "Nhà Thường Hiên thật sự vô tâm mà, bệnh như , cũng thấy bóng của ! Ta báo cho nhị thiếu phu nhân , nhị thiếu phu nhân phái tìm ."

A Phúc , vội vàng cần, chính là một hầu, bất quá chỉ là chuyện vợ chồng trẻ cãi , đến cả chỗ nhị thiếu phu nhân.

A Bình cho là đúng: "Nhị thiếu phu nhân ngày thường luôn bao che khuyết điểm, xem cũng coi như là sai, Thường Hiên khi dễ như , tất nhiên mắt, tất sẽ đem Thường Hiên giáo huấn ."

Đang , chợt thấy bên ngoài tiểu nha đây, đến gần len lén : "Thường Hiên đến, đang quỳ gối ở phòng nhị thiếu phu nhân."

A Phúc trong lòng trầm xuống, vội giãy dụa xuống giường, cửa phòng xem, đang cúi đầu hé răng quỳ ở trong sân, là Thường Hiên đó !

Tuy rằng bệnh thành dạng , nhưng nàng vẫn đau lòng Thường Hiên, cũng đàn ông nhà nhị thiếu phu nhân răn dạy, chạy nhanh qua, cùng Thường Hiên song song quỳ xuống.

Thường Hiên cúi đầu mặt bình tĩnh, biểu tình gì, thậm chí khi A Phúc quỳ gối bên cạnh , ngay cả mí mắt cũng nâng lên. Gương mặt vốn dĩ nét kiên nghị, nhưng tuổi còn trẻ ngày thường cũng cùng A Phúc đùa, mặt cũng coi như nhu hòa, nhưng nay giữa trời đông giá rét, A Phúc len lén qua, chỉ cảm thấy khuôn mặt góc cạnh rõ nét, mặt lộ vẻ lạnh lùng cùng xa cách, thậm chí là bài xích.

Khi A Phúc quỳ xuống chỉ cảm thấy mặt đất lạnh như băng, khí lạnh xuyên qua đầu gối xông thẳng lên , nhưng nay trong lòng thể so với tháng chạp trời đông giá rét. Rùng một cái, miễn cưỡng ngẩng đầu qua, chỉ thấy cửa phòng nhị thiếu phu nhân mở , chỉ chừa màn vải bông vẫn buông xuống. Nha cửa phòng, thấy A Phúc cũng quỳ ở đây, lập tức nhà.

Một lát , trong phòng truyền tiếng nhị thiếu phu nhân: "A Phúc, trời lạnh, ngươi đang bệnh, quỳ ở bên ngoài đó gì?"

Loading...