Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:08:12
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái Hậu trầm ngâm một lát, : "Người nhà bình thường trong cuộc sống, đơn giản là cầu một cuộc sống yên , bằng đứa nhỏ cứ lấy ‘an’ tên, nhà chồng ngươi họ là Thường, hợp chính là Thường An."

A Phúc ở trong lòng nhẩm gọi Thường An, nghĩ một đời vốn dĩ cũng cầu cái gì đại phú đại quý, chỉ ngóng trông nó cả đời bình an sống qua mà thôi, lập tức trong lòng vô cùng thích, vội tiến lên tạ Thái Hậu ban thưởng tên.

Nàng tự nhiên hiểu , Thái Hậu ban thưởng tên, đứa nhỏ đời xem như chỗ dựa , chỉ cần gây đại sự gì, bình an một đời là thành vấn đề.

Từ trong cung , đúng lúc gặp nhị thiếu phu nhân cũng xuất cung, nhị thiếu phu nhân để A Phúc với . A Phúc mắt thấy bên cạnh chính là thái giám ở chỗ Thái Hậu tự đưa nhị thiếu phu nhân cung, trong lòng càng hiểu rõ, vội bế đứa nhỏ cùng Tế Vân theo .

Ra cửa cung, nhị thiếu phu nhân thở dài nhẹ nhõm một , đầu cung đình sâu thẳm , thở dài : "Ta phỏng chừng rốt cuộc cơ hội tới đây."

A Phúc thấy mặt nàng mặc dù mang theo , nhưng mặt mày hiện lên vài phần hiu quạnh, trong lòng mặc dù khó hiểu, nhưng cũng dám hỏi nhiều. Nhị thiếu phu nhân cũng nhanh khôi phục , Tế Vân phía đang bế đứa trẻ Thường An: "Bế đây xem xem."

A Phúc vội vàng lệnh Tế Vân bế đến cho nhị thiếu phu nhân xem, nhị thiếu phu nhân ngưng mi kỹ trong chốc lát, thở dài một tiếng. A Phúc nghĩ nàng hẳn là nghĩ tới chuyện đau lòng của , lập tức dám nhiều lời. Trước lẽ , nhưng nay , thế mới nỗi đau mất con quả thực là đau đớn nhất thế gian. Nếu thực sự gặp chuyện đó , miệng vết thương chỉ vài câu an ủi là thể xoá , bên ngoài chỉ thể đơn giản là tận lực nhắc tới thôi.

Hai phụ nữ đang cạnh , mà kiệu hầu phủ ngừng ở bên cạnh, đó các nàng lên kiệu. lúc trong cung một đội ngựa , đầu là một quý giá bên cạnh hầu đông, khi tới ung dung, cao quý, mắt dính bụi trần.

A Phúc nhận đây là lúc ở bên cạnh Thái Hậu, mà nàng thể cung, lẽ là công chúa gả ngoài. Nhị thiếu phu nhân thấy, nhỏ giọng : "Đây là trưởng công chúa của Thái Hậu - Hưng Thịnh công chúa." Nói xong tiến lên y theo cấp bậc lễ nghĩa bái kiến.

A Phúc thấy tự nhiên cũng theo hướng đến vị Hưng Thịnh công chúa quỳ xuống thỉnh an.

Hưng Thịnh công chúa nhíu mi , nhẹ nhàng đảo qua hai , cuối cùng ánh mắt dừng nhị thiếu phu nhân. Nàng xem kỹ nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Phu nhân đúng năm giáp sinh ?"

Nhị thiếu phu nhân thảm đạm nở nụ một tiếng, gật đầu : " ."

Hưng thịnh công chúa xong gật đầu, lẩm bẩm: "Vậy thật lớn hơn bốn tuổi."

Nhị thiếu phu nhân cúi đầu .

Hưng thịnh công chúa cúi đầu nàng chăm chú, nhíu mày hỏi: "Phu nhân thể thêu ?"

Nhị thiếu phu nhân lắc đầu: "Chuyết phụ* ."

(*) cách khiêm tốn về bản : phụ nhân vụng về

Hưng thịnh công chúa nở nụ , đó là lạnh: "Sao phu nhân khi còn bé thể?"

Nhị thiếu phu nhân ngẩng đầu Hưng Thịnh công chúa, chỉ thấy vị quý nhân cao cao tại thượng mặt mang nét khinh .

Nàng cúi đầu, đây là con gái của nhà trời, huyết mạch của hoàng gia, chính là kim chi ngọc diệp.

Nàng trầm mặc nửa ngày, rốt cục chậm rãi : "Chuyết phụ tuổi nhỏ phúc, nuôi dạy, cho dù từng học qua, nhưng từ lâu bỏ bê ."

Hưng thịnh công chúa thế, cũng gì, thật lâu nàng gật gật đầu, xa xa : "Tháng chín, gió thu nổi lên, ngươi bảo trọng thể." Nói xong lời , nàng thẳng đường mà rời .

Nhị thiếu phu nhân bóng dáng nàng rời , thật lâu cũng ý lên.

A Phúc vội bước lên phía nâng nhị thiếu phu nhân dậy, nhưng ai nhị thiếu phu nhân bỗng nhiên một câu: "Thái Hậu bất quá cũng là bất hoặc chi niên*, nay dĩ nhiên là ."

(*)Bất hoặc chi niên: ( ~ 40 tuổi ) Những nỗ lực phấn đấu của và tâm ở tuổi 30 giúp cho con sung sức nồng nàn vượt qua ranh giới 40. Đây là chặng đường mà con trải qua “những bước thăng trầm” để giải quyết những vấn đề đời sống, khắc phục nghịch cảnh chướng duyên, nên con dần dà chuyển hóa những suy nghĩ hành vi lầm, thiếu sót, bồng bột trong giao tiếp, trong đối nhân xử thế. Con bắt đầu khả năng khám phá nhiều tầng ý nghĩa khác cùng một sự kiện. Tâm trí sáng suốt, hiểu rõ việc trái, giảm thiểu những nhầm lẫn mà mắc trong cuộc đời, cảnh giới bên ngoài mê hoặc lôi cuốn. Đây là tuổi chín chắn, lịch duyệt, kiến thức và kinh nghiệm phong phú. Nhận định vấn đề rành mạch nghi ngờ. Dù ở môi trường thuận lợi khó khăn, đều rút cho bài học kinh nghiệm. Nên tuổi phương Đông chúng gọi là “ Tứ thập nhi bất hoặc” là .

A Phúc cả kinh, vội vàng về xung quanh, may mắn bên cạnh cũng ngoài, mà nhị thiếu phu nhân âm giọng cực thấp, khác khẳng định .

============

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-61.html.]

Tạm thời đề cập tới sự khác thường của nhị thiếu phu nhân ngày , chỉ A Phúc theo nhị thiếu phu nhân trở hầu phủ, chỉ thấy Thường quản sự và Thường Hiên sớm chờ ở đó. Thường quản sự thấy A Phúc bình an trở về, rốt cục thì thở dài nhẹ nhõm một . Tuy bọn họ sớm tin tức Thái Hậu ban thưởng tên cho đứa nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là lo lắng. Mà Thường Hiên thấy A Phúc trở về, cũng bất chấp ngoài ở đây, trực tiếp qua ôm lấy nàng. Người hầu bên cạnh thấy đều trộm, Thường quản sự đen mặt chỉ đành như thấy, A Phúc hổ đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy , nhưng đương nhiên là .

A Phúc vinh quang như , tự nhiên là gặp lão phu nhân. Kỳ thật cả nhà đều cực kỳ kích động, bởi vì Thái Hậu chẳng những khen nhị thiếu phu nhân, hơn nữa và các vị thiếu gia đều ban thưởng, thậm chí còn hỏi nhị thiếu gia về tiền đồ . Tóm cảnh hầu quý phủ đều vui mừng, phong quang vô hạn.

Đương nhiên so với vui sướng, nhị thiếu phu nhân thể thoải mái, trực tiếp trở về viện của . Nhị thiếu gia thấy , cũng theo trở về. A Phúc Thường Hiên hưng phấn vô cùng, trong lòng cũng cao hứng, nhưng nhớ tới lời của nhị thiếu phu nhân hôm nay, trong lòng luôn ẩn ẩn bất an, nhắc tới.

Đêm nay vợ chồng hai tiểu viện trong hầu phủ, lão phu nhân cố ý phái vài nha tới hầu hạ. Bận rộn một buổi tối, vợ chồng hai cuối cùng cũng dỗ đứa nhỏ ngủ ở phòng bên, bản cũng lên giường.

Đối với A Phúc mà , ngày hôm nay là một ngày thần kỳ, như nàng vốn là cả đời cũng ngờ tới thấy đương kim Thái Hậu, cũng dám tưởng tượng con trai thế nhưng Thái Hậu ban thưởng tên. Mà khi khen ngợi cùng với yêu thích và ngưỡng mộ, còn lão phu nhân đối đãi khác biệt, thậm chí vài nha còn ân cần hầu hạ, đối với A Phúc quả thực giống như cưỡi ngựa vẻ là thực.

Lúc giường, tựa trong n.g.ự.c kiên cố của đàn ông nhà , tiếng tim đập quy luật lực , tim của A Phúc cuối cùng cũng yên .

Nàng dùng hai má mềm mại cọ xát lên cánh tay phu quân, thì thào : "Sao cứ cảm thấy hôm nay là một giấc mộng."

So với A Phúc yên, Thường Hiên cũng hưng phấn, lúc ôm A Phúc, hung hăng hôn một cái : "Nếu là mơ, cả đời tỉnh !"

A Phúc hôn, ở trong n.g.ự.c cọ cọ hai má vì hôn mà lây dính ướt át, trong miệng bỗng nhiên : "Chuyện nhị thiếu phu nhân đúng ?"

Thường Hiên thì dừng , nàng : "Sao bỗng nhiên nhắc tới chuyện ?"

A Phúc thấy như , trong lòng hiểu hẳn là , lập tức thở dài : "Nếu việc ngay cả là một tỳ nữ nho nhỏ cũng , phỏng chừng tất cả trong phủ đều , đúng, hẳn là cả kinh thành đều đến." Chuyện tự nhiên cũng bao gồm cả vị hoàng gia quý nữ cao cao tại thượng —— hưng thịnh công chúa .

Thường Hiên lời nào, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa thắt lưng tinh tế, mềm mại của A Phúc, thấp giọng : "Việc cũng chỉ lén lút bàn luận thôi, bất quá bỗng nhiên nàng nhớ tới?"

A Phúc lôi kéo tay Thường Hiên, ý bảo : "Ta chỉ đại khái, cũng cụ thể như thế, cho ."

Thường Hiên thở dài, cành cây bên ngoài bởi vì gió thổi mà ở cửa sổ lay động bóng cây, nhẹ giọng : "Ta cũng chỉ chín phần, hôm nay cho nàng, nàng đừng cho ngoài , coi như cũng ."

A Phúc ở trong lòng Thường Hiên tìm một vị trí thoải mái, nhẹ gật đầu : "Ta dám cho ngoài , ."

Thường Hiên thế mới gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng giúp A Phúc gạt mấy sợi tóc, thế mới tiếp.

Thân thế nhị thiếu phu nhân, là một bí mật công khai ở trong phủ. Bất quá mấy năm gần đây ai dám nhắc tới, cũng chính là vợ chồng trẻ khi ở trong ổ chăn nhàn thoại mới dám lên thôi.

Nhị thiếu phu nhân, vốn dĩ là con gái của một phú thương, vì gả cho đích tử* nhị thiếu gia cảnh hầu phủ vợ, chuyện cũng là nguyên nhân. Nói cái , cũng thể đến một vụ bê bối của hoàng gia vương triểu .

(*) con trưởng vợ cả

Thì đương kim Thái Hậu vốn dĩ tên là Trân Châu sinh ở gia đình bình thường, hàng thứ nhất, trong nhà thêu giỏi, vì thế Trân Châu từ nhỏ là một tay thêu giỏi. Sau khi lớn lên mười bốn tuổi hứa gả cho con trai một tiểu quản sự ở phường thêu lân cận vợ. Nàng khi cửa cũng là vợ chồng ân ái, đến một năm thì sinh một bé gái tên là Tú Vân. Khi Tú Vân ba tuổi, bỗng nhiên một ngày Trân Châu về nhà đẻ, ở nhà đẻ gặp một thầy bói mù, thầy bói bụng xem quẻ, sờ xuống là nàng mẫu nghi thiên hạ.

Cha Trân Châu dĩ nhiên là tin, chỉ thầy bói mắt mù, tự nhiên thấy con gái sớm vợ . Mà hiện thời là thái bình thịnh thế, con rể của thấy thế nào cũng khả năng Hoàng Thượng. Thầy bói chuyện cũng chút nghi hoặc, bất quá ông tin tưởng chắc chắn bói lầm, nàng đúng là mẫu nghi thiên hạ.

Cha Trân Châu cực kỳ nghi hoặc, bất quá vặn lúc trong cung chọn nữ thêu, ông thấy con rể cửa nhập hàng đến nay trở về, mới cả gan che trời cho con gái Trân Châu dùng tên của con gái thứ hai Minh Châu tham gia tuyển nữ thêu. Ông vốn dĩ cũng là ý thử xem, nếu thành cùng lắm thì con gái tiếp tục cùng với con rể vợ chồng thôi. Ai khéo, Trân Châu thế nhưng thuận lợi tiến cung, Thánh Thượng lúc là thái tử trúng, ở tại đông cung, lâu là truyền tin vui.

Cha Trân Châu đến tận lúc mới cảm thấy thầy bói đúng, mà lúc con rể ở phường thêu đến tìm vợ. Cha Trân châu dĩ nhiên con gái để trả, đành con gái sớm bạo bệnh mà chết. Con rể tự nhiên là tin, đem cả nhà nhạc phụ náo loạn đến tận trời, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ đành mang theo con gái Tú Vân rời .

Vài năm , Tú Vân bảy tuổi, bỗng nhiên một trận lửa lớn đem phường thêu thiêu sạch còn một mảnh, cha cũng táng trong biển lửa. Tú Vân cơ khổ nơi nương tựa, chỉ đành nương tựa ở nhà ông ngoại, ai ông ngoại bà ngoại cũng sớm qua đời, mà nhân duy nhất là dì từ lâu gả xa.

Nàng tuổi nhỏ lẻ loi hiu quạnh lưu lạc đầu đường, đau khổ gì cũng chịu qua, cuối cùng lúc thiếu chút nữa đói chết, thì bỗng nhiên một bụng nhận nuôi. Người bụng là nhà tích thiện, cũng là mấy đời buôn bán. Người nọ đem nàng nhận nuôi, đối với nàng sủng ái vô cùng, nàng cũng hiểu nguyên do, nhưng dần dần cũng hiểu điều gì đó, mới bình yên chịu nuôi dưỡng. Lớn lên hơn mười tuổi, bỗng nhiên đính hôn với cảnh hầu phủ, thế mới gả đến hầu phủ.

A Phúc tiếng gió thổi qua lá cây sàn sạt bên ngoài, nhớ tới nhị thiếu phu nhân cả đời nhấp nhô, nghĩ tới đứa nhỏ của nàng c.h.ế.t non , nhịn thở dài thôi.

Làm một con dâu tuổi còn trẻ, nhị thiếu phu nhân thế nhưng từng ở trong phủ cả v.ú lấp miệng em như . Nàng nghĩ thế nào, từng oán hận?

Loading...