Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:55:47
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một ngày , A Phúc một bên việc một bên thường thường xem Lâm ma ma, thấy bà ngủ yên , cuối cùng cũng thả lỏng. Giữa trưa khi tạm nghỉ, nàng đến phòng bếp nhỏ cố ý lấy một ít cháo loãng cho Lâm ma ma. Lâm ma ma khẩu vị cũng , cơm thể ăn, nhưng A Phúc ân cần hầu hạ, cũng miễn cưỡng ăn nửa bát.
Lâm ma ma ăn xong nửa bát cháo, sắc mặt cũng lên một ít, xuống tựa cột giường cùng A Phúc chuyện, đơn giản là khuyên A Phúc quý trọng điều mắt, cha con Thường gia đều là thành thật, nàng gả thật là phúc phần , con dâu mới gả hiểu chuyện. A Phúc luôn luôn coi Lâm ma ma như , tự nhiên nhất nhất theo, Lâm ma ma thở dài , “ rõ con mà, con từ nhỏ hiểu chuyện, nghĩ hẳn sẽ cho nhà cái gì .”
A Phúc lời Lâm ma ma, ngẫm nhị lão gia một miệng đầy răng vàng, trong lòng càng thấy may mắn gả cho Thường Hiên, hạ quyết tâm lấy việc theo , càng hầu hạ cho thoả đáng.
Buổi trưa qua , Lâm ma ma tinh thần hơn nhiều, nên xuống giường phòng thêu xem công việc, chính cũng ở bàn cầm kim thêu. A Phúc sợ bà mệt, khuyên bà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, bà cũng nghỉ, trong miệng còn : "Chúng là hầu, phúc dưỡng bệnh, sống một ngày, đều một ngày!"
A Phúc xong, trong lòng rầu rĩ, khỏi cúi đầu ngẩn . Những khác xong cũng đều tâm sự, lớn tuổi con gái thì nghĩ đến chuyện dưỡng lão, con gái hẳn nhiên quan tâm càng nhiều, mà bọn nha trẻ tuổi, tự nhiên tránh nhớ tới chuyện chung đại sự của bản . Lâm ma ma cũng là quản sự phòng thêu, nhưng rốt cuộc lớn tuổi vẫn nơi nương tựa, bệnh đau đầu nhức óc cũng dám lộ mà âm thầm chịu đựng, lúc già ai cảm thấy trái tim băng giá .
Buổi chiều Lâm ma ma cho A Phúc về sớm, là nàng trở về cơm cho cha chồng và phu quân. Lúc đây bọn nha cũng ríu ríu rít, đều tự cúi đầu việc, lẽ những lời của Lâm ma ma lúc cho vẫn đắm chìm trong tâm sự của .
A Phúc thu dọn châm tuyến, cẩn thận bỏ kim châm túi thêu, đó mới cáo từ Lâm ma ma và cửa trở về.
A Phúc cửa xa, một đường vòng qua các hành lang, đến một loạt tiểu viện giản dị đơn giản, trong đó tiểu viện nơi Thường quản sự ở, cũng chính là nhà A Phúc hiện nay.
Khi A Phúc nghĩ đến chứ ‘Nhà’ , trong lòng lập tức nổi lên lo lắng. Tuy tiểu viện cũng là chủ nhân ban ân mới cho ở, rốt cuộc nơi đó gọi là cha, còn một ngày ngày đồng sàng cộng chẩm dắt tay cả đời. Tại hậu phủ, một nha may vá thêu hoa nho nhỏ, kỳ thật sợ nhất chịu khi nhục, cũng mỗi ngày bận rộn, mà sợ nhất là sự lẻ loi hiu quạnh, khó xử cũng kể chỉ thể âm thầm nuốt xuống.
Bây giờ, A Phúc lẻ loi một ngờ nhà, còn một đàn ông bắt bó n.g.ự.c miễn cho khác đến. Nàng nhớ tới chuyện , trong lòng cảm thấy buồn cảm thấy ấm áp, bên môi khỏi lộ nụ thản nhiên, chân bước nhanh hơn hướng về bên đến.
Ai A Phúc đang tới, nghênh diện vài tới, đầu chắp tay lưng, ha ha nở nụ : "Này, đây là cô dâu mới A Phúc của chúng ?"
A Phúc trong lòng cả kinh, ngẩng đầu , cũng ai khác, chính là nhị lão gia trong phủ, là .
A Phúc lập tức dám nghĩ nhiều, chỉ tiến lên cúi đầu khom hành lễ, trong miệng : "A Phúc tham kiến nhị lão gia."
Nhị lão gia chỉ một mạch cúi đầu đánh giá A Phúc, ánh mắt gian tà đảo qua bộ n.g.ự.c của A Phúc, thấy nó đầy đặn bằng ngày gặp qua, còn khiêu khích : "A Phúc tâm sự gì , biến thành cũng còn như nữa ."
A Phúc cảm thấy tức giận, nhưng đành cố nén xuống, mặt chút đổi đáp: "Đa tạ nhị lão gia quan tâm, A Phúc tất cả đều , cũng tâm sự gì."
Nhị lão gia miệng tin, tiến lên từng bước, đến mặt A Phúc chuyện, A Phúc vội vàng lui trở về, nhị lão gia cũng theo từng bước tiến lên, mà mấy tùy tùng theo nhị lão gia thế nhưng giống như thấy chuyện gì, chỉ ở đó lời nào. Đang lúc A Phúc lúng túng hết sức, chợt đến xa xa tiếng hô: "A Phúc, nàng hôm nay trở về sớm thật!"
Nhị lão gia ngờ tới nơi , đầu , thì là một thanh niên tuổi còn trẻ, chút quen mắt. Lập tức ông lui phía mấy bước, ho khan mấy tiếng, chắp tay lưng nghiêm mặt : "Ngươi là ai, ở trong cái gì?"
Người tới đúng là Thường Hiên, giống như mới thấy nhị lão gia, cuống quít chạy lên chào : "Nhị lão gia thứ tội, tiểu nhân Thường Hiên, là con trai của Thường quản sự trong phủ, hiện nay đang ở chỗ tam thiếu gia hầu hạ. Hôm nay tam thiếu gia niệm tình tiểu nhân mới cưới vợ, nên cho tiểu nhân về sớm, ai ngờ xa xa thấy nương tử A Phúc ở trong , trong lòng vui vẻ, vội kêu lên. Tiểu nhân ánh mắt , thấy nhị lão gia cũng ở bên cạnh, xin nhị lão gia đại nhân đại lượng chấp tiểu nhân."
Hắn một phen đầu đuôi, tự giới thiệu , còn rõ lý do xuất hiện ở trong , đồng thời còn biểu lộ, mắt chính là tiểu nương tử mới cửa của Thường Hiên.
Nhị lão gia từ xuống , trong miệng ‘hừ’ một tiếng: "Thảo nào thấy ngươi quen mắt, thì là tiểu tử hầu hạ bên Ninh nhi." Ninh nhi chính là nhũ danh của tam thiếu gia.
Thường Hiên giống như cảm giác nhị lão gia đang bất mãn, mặt còn tươi gật đầu : "Nhị lão gia ánh mắt thật !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-8.html.]
Tục ngữ tay đánh khuôn mặt tươi , huống chi nhị lão gia mới tính đùa giỡn vợ của hầu chuyện cũng truyện , nay chính chồng chính thức bắt tại trận, ông cũng lười nữa, vung tay áo, xoay mang theo hầu rời .
Lập tức giữa sân chỉ còn Thường Hiên và A Phúc, A Phúc cúi đầu, hai tay nắm chặt, trong lòng nàng vẫn sợ hãi như cũ. Nhị lão gia ngày thường dính dáng tới bao nhiêu nha , đôi khi ngay cả mấy phụ nữ chồng dáng vẻ cũng bỏ qua. Nay cho dù gả cho Thường Hiên, ông đối với vẫn khả năng xuống tay. Hôm nay nếu Thường Hiên đúng lúc xuất hiện, hậu quả rốt cuộc như thế nào nàng thật dám suy nghĩ.
Khuôn mặt tươi của Thường Hiên khi đối diện với Nhị lão gia sớm thấy tăm , đen mặt nghiêm khắc A Phúc đang cúi đầu, A Phúc càng hổ, đầu cúi càng thấp. Thường Hiên nửa ngày, rốt cục bình tĩnh : "Về nhà thôi."
Thường Hiên phía , cô dâu nhỏ A Phúc theo phía , may mà một đường , hai nhanh cửa nhà.
Đi phòng ở, Thường Hiên khóa cánh cửa phía , bình tĩnh đặt m.ô.n.g ở giường: "Hôm nay nàng thiện với ông như !" Hắn mở miệng giọng điệu .
A Phúc cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Không thiện, là ông gặp , chuyện với thôi."
Thường Hiên sắc mặt càng thêm khó coi, mặt nhăn mày rậm : "Nàng để ý đến ông đó."
A Phúc giải thích, nhưng trộm sắc mặt Thường Hiên, cuối cùng lời nào, chỉ cúi đầu trầm mặc.
Thường Hiên cau mày suy nghĩ cái gì, qua nửa ngày, ngẩng đầu cái gáy của A Phúc đang yên lặng , rốt cuộc chút mềm lòng, thở dài một : "Thôi, chuyện cũng thể trách nàng, ông lôi kéo chuyện với nàng, nàng tất nhiên là dám tránh ."
A Phúc trong mắt chút ướt át, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thường Hiên trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Nàng mỗi ngày thích cửa, chỉ thích ở trong phòng thêu việc, mà đụng ông ? Ông thế nào gặp nàng mà lập nàng ?"
A Phúc vội vàng đáp: "Ta quả thực thường cửa, trong phủ nhiều cũng . một ngày Lâm ma ma cảm thấy trong khoẻ, nên sai đem đồ đưa qua bên chỗ nhị gia, ai vặn gặp nhị lão gia..."
Thường Hiên xong, chằm chằm A Phúc nay còn bộ n.g.ự.c đầy đặn, bỗng nhiên hận : "Cũng tại nàng để ý, mới chọc nhị lão gia chú ý đến. Nếu nàng thu giống như bây giờ, chỉ bằng nhan sắc của nàng, thành thật sẽ cho cái lão già ngoạn bao nhiêu nha trúng ."
A Phúc chống đỡ , hổ cúi đầu, hận thể chui trong động.
Thường Hiên A Phúc sắc mặt ửng hồng, vẫn bất mãn : "Chẳng lẽ nàng tin lời , kỳ thật nhan sắc của nàng ở trong phần đông nha cũng tính là cái gì mà."
A Phúc liên tục gật đầu, run rẩy thừa nhận : "Ta , bản nhan sắc bình thường, ngốc vụng về, nay gả cho , thật sự khiến ủy khuất, là trèo cao thôi."
Thường Hiên A Phúc mắt đầy nước mắt giọng run run, trong lòng nhất thời đành lòng, ý nhẹ nhàng, nhưng nên an ủi như thế nào, huống hồ chính tàn nhẫn, lập tức sửng sốt nửa ngày, rốt cục giọng điệu cứng rắn : "Nàng gả cho , thật hầu hạ là , khẳng định sẽ ghét bỏ nàng."
A Phúc mím môi, cố gắng cho nước mắt rơi xuống, cúi đầu : "Vậy nghỉ ngơi , đến phòng bếp nấu cơm cho ."
Thường Hiên kỳ thật trong lòng nàng tránh như , càng nỡ nàng mang theo dáng vẻ đầy nước mắt như , bất quá tức thời cũng gì, chỉ đành : "Tùy tiện chút là , cha đêm nay ăn ở bên ngoài."
A Phúc gật gật đầu, thẳng khỏi phòng đến phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.
Bỏ Thường Hiên một ở trong , mà cũng xong, trong lòng nhớ dáng vẻ như hoa lê trong mưa của A Phúc, thật sự đau lòng, vì thế hối hận thật sự nên vì tức giận nhị lão gia mà với A Phúc như .
Hắn hung hăng giậm giậm chân, trong lòng oán giận chính , kỳ thật lúc nên xông lên đánh hai bàn tay thối hổ , rõ ràng là chính bất lực can đảm, nay về nhà trút giận lên nương tử!