Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 84

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:13:16
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu Trình là tính nôn nóng, một khi định Thường Hiên nhanh chóng đoạn tuyệt liên hệ với hầu phủ, lập tức thúc giục Thường Hiên mau . Thường Hiên cũng định thừa dịp đại phu nhân và đại lão gia đều còn ở đây đem chuyện chấm dứt.

Một ngày Thường Hiên một phủ gặp đại lão gia, lời mở đầu, đại lão gia ý của . Thường Hiên lúc sửng sốt, lập tức cũng hiểu rõ.

Lúc hầu phủ một bước , vốn dĩ là e sợ nên dự trù một đường thoát. Nay đại sự xong, đoán chừng cũng nhanh chóng thu hồi sạp mua bán .

Đại lão gia Thường Hiên đoán ý của , mặt cũng chút hổ, bất quá vì tương lai gia trong phủ, ông cũng chỉ thể kiên trì tiếp tục . Lập tức nhắc tới Phúc Vận Lai vẫn do Thường Hiên phụ trách, thể hàng năm chia hoa hồng. Chuyện cho tới bây giờ, Thường Hiên cũng hiểu đối với trong phủ xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nên nhẹ nhàng lời cự tuyệt.

Đại lão gia nữa giữ , còn mời tam thiếu gia giúp, nay đại thiếu gia khổ học, trong nhà thể chuyện gì cũng chỉ tam thiếu gia, hy vọng Thường Hiên ở giúp đỡ tam thiếu gia.

Tam thiếu gia bởi vì thường xuyên say rượu, nay sắc mặt xanh trắng đôi mắt lờ đục, đến trong sảnh thấy Thường Hiên, chuyện mà ủ rũ thở dài: "Thường Hiên, chuyện cửa hàng , , ngươi vẫn là tiếp tục quản sự ."

Trong lòng Thường Hiên cũng chủ ý riêng. Nay đại lão gia và đại phu nhân , nhị lão gia mất, duy chỉ để đại thiếu gia và tam thiếu gia. Đại thiếu gia và vốn hợp mắt, tam thiếu gia tuy tệ, nhưng việc đáng tin, nếu , cửa hàng thì thôi, lỡ như sai lầm gì, sẽ khác thành ở giữa cố ý kiếm lời bỏ túi.

Lập tức Thường Hiên cố ý cự tuyệt, cuối cùng đại lão gia và tam thiếu gia cũng còn cách nào khác, chỉ mặc cho .

Sau đó đại lão gia tìm Vượng đến phụ tá tam thiếu gia và phụ trách Phúc Vận Lai. Thì từ khi phu nhân Tôn đại quản gia phu quân của mất, mỗi ngày đau lòng thôi, chỉ một nhà của vì hầu phủ xem như đem sinh mệnh đền đáp.

Vốn dĩ đại phu nhân đối với Vượng phu nhân bất mãn, nhưng hôm nay chuyện như , đại phu nhân chẳng những trừng phạt cô con dâu của Tôn gia , thậm chí còn hứa hẹn sẽ trọng dụng Vượng, đề bạt đại quản gia trong phủ.

Phu nhân Tôn đại quản gia tự nhiên là vui mừng, đại lão gia mắt thấy trong phủ quản lý Phúc Vận Lai, nên đem chuyện giao cho Vượng. Vượng và phu nhân Tôn đại quản gia thích, bọn họ Phúc Vận Lai béo bở, sợ tiền.

Vượng phu nhân so với hiểu chuyện hơn nhiều, mỗi ngày cũng cửa, chỉ dốc lòng chăm sóc con gái, nhưng Vượng vẫn đủ loại bất mãn. Năm đó nhất thời mê luyến Tĩnh nha đầu thanh tú đáng yêu , ở mặt cha c.h.ế.t sống kết hôn với nàng, cũng ngờ tới trong lòng căn bản , mỗi ngày chỉ một lòng nhớ thương Thường Hiên.

Vượng tự nhiên là tức giận oán hận, nhưng phát hiện quả thật thứ đều bằng Thường Hiên, điều cho vượng trong một thời gian cũng về nhà đối mặt với phụ nữ. Nay trải qua nhiều chuyện như , cha cũng mất , Thường Hiên cũng rời phủ bắt đầu từ , mà Vượng thế nhưng dựa cha mất che chở cứ như tiếp quản Phúc Vận Lai, đây thật đúng là chuyển thể tưởng .

Hắn nhất thời đắc ý, chạy đến phòng nương tử , đặt m.ô.n.g giường đất. Vượng phu nhân đang cho đứa nhỏ b.ú sữa, nghĩ đến Vượng bỗng nhiên tiến , cũng một tiếng, thì khỏi khó hiểu, bất quá nàng cũng chỉ nhíu mày, để ý đến. Nàng và Vượng nay xa lạ nhiều, đàn ông mắt sớm còn là trai hiền hậu ngày đó nàng gả nữa.

Vượng thấy nương tử cũng để ý tới , mặt hờn giận, cố ý hỏi: "Chuyện Thường Hiên nàng ?"

Vượng phu nhân cúi đầu để ý tới, tiếp tục cho con bú.

Vượng càng mất hứng, bỗng nhiên lên, lớn tiếng : "Nàng đừng ở chỗ giả ngu với , trong lòng nàng kỳ thật vẫn nhớ !"

Vượng phu nhân ngẩng đầu, lạnh một tiếng, châm chọc hỏi: "Ta nhớ thì ?"

Vượng ngờ nàng hào phóng thừa nhận như , lập tức mặt tức giận đến đỏ lên: "Giờ Phúc Vận Lai, từ nay về thành kẻ nghèo hèn, đại lão gia đem Phúc Vận Lai giao cho quản ."

Vượng phu nhân nở nụ , cao thấp đánh giá Vượng, trong mắt chút khinh miệt.

Vượng nàng như thì thoải mái, cứng giọng hỏi: "Sao nàng như ?"

Vượng phu nhân trào phúng : "Ngươi bây giờ hấp tấp đến, còn nhặt thứ cần?"

Vượng chính thê tử như , vốn dĩ lòng đang đầy ngập đắc ý nhất thời biến thành nghẹn khuất cùng tức giận, nghẹn một lúc lâu, rốt cục cứng rắn một câu: " , ngươi cũng là cần! Lúc nên nhặt ngươi về!"

Hắn thốt lời , mặt Vượng phu nhân lập tức trắng bệch.

Bất quá Vượng cũng chú ý tới, đầu đẩy mạnh cửa rời . Hắn , chính là bao giờ trở nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-84.html.]

Liễu nhi là thất của , nay tuy rằng còn, bất quá sẽ thể tìm thêm. Sau chính là quản gia quyền thế cao nhất trong phủ, tin tưởng thể tìm một phụ nữ tính tình dịu ngoan trong mắt trong lòng chỉ .

Thường Hiên Phúc Vận Lai, trong thời gian ngắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Vì thế thừa dịp thời gian ở nhà, đầu tiên là tiễn bước một trong nhà, dù là đại chưởng quỹ của Phúc Vận Lai, việc vẫn là tiết kiệm một ít mới .

A Phúc cũng đồng ý điều , kỳ thật nàng thích trong nhà nhiều như , nàng thích một nhà thanh thanh tĩnh tĩnh mà sống. Thường Hiên vốn dĩ định bán căn nhà mua một tiểu viện để ở, nhưng Cậu Trình mất hứng, ông đương nhiên hy vọng cháu trai sống thoải mái một ít, kỳ thật nếu Thường Hiên tình nguyện, ông thể đem gia sản của phân cho Thường Hiên.

Thường Hiên cũng nhận đồ tặng, cũng trái ý của ông, nên tiếp tục ở tại căn nhà . Đồng thời bắt đầu nhờ biểu Trạng Nguyên giúp đỡ tìm một học vấn dạy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ. Biểu Trạng Nguyên khi lĩnh mệnh, nhanh tìm một vị ở kinh thành danh vọng.

Tất cả thứ đều an trí thỏa đáng, Thường Hiên cũng vội đến chỗ hỗ trợ, mà là ở nhà cùng A Phúc nghỉ ngơi một phen. Ngày ngày hai đứa nhỏ đều sách, ai quấn quít lấy A Phúc, lập tức cùng A Phúc tản bộ phơi nắng.

Nay A Phúc bụng lớn, bên trong ngẫu nhiên sẽ động tĩnh, để cho A Phúc xuống, bản tựa bụng A Phúc ngóng, động tĩnh bên trong, cảm thấy khẳng định là một đứa con gái ngoan ngoãn. A Phúc cúi đầu nhíu mày còn nghiêm túc đưa kết luận , trong lòng cảm thấy buồn , nghĩ nếu là một bé trai, e là sẽ thất vọng như thế nào .

Đợi cho Thường Hiên cảm thấy nghỉ đủ, nghĩ nên đến chỗ tìm chút chuyện , Cậu Trình cũng phái đến mời . Đến chỗ Cậu Trình, vốn dĩ đang nghĩ nên cái gì, ai Cậu Trình sớm an bài thỏa đáng.

Lúc Cậu Trình đưa đến một lầu các sát đường, chỉ tiểu viện phía cùng với cửa hàng phía : "Đây đều là những thứ sắp xếp thỏa đáng, bất kể là cửa hàng tiểu nhị, đều cho chọn thứ nhất, con cái gì, đều đưa bạc đưa , nếu con một nữa tạo một Phúc Vận Lai cũng thành vấn đề."

Thường Hiên thế, phố xá phồn hoa phía , tiểu viện chỉnh tề , lập tức mắt đều ẩm ướt.

"Cậu, con chỉ kiếm chút bạc nuôi gia đình." Thường Hiên đối với , nhưng tại dường như cảm thấy chút thích ứng.

Cậu Trình thấy , nhất thời trầm mặt: "Con cũng đừng cho xa lạ, đưa cho con, đưa cho đứa mất sớm của . Nếu con còn tại thế, thấy con sống , khẳng định mất hứng."

Thường Hiên ngẫm cũng đúng, thở dài một tiếng: "Cái đó trong lòng con đều hiểu rõ, nhưng với con như , cho con thể vui vẻ lấy ư."

Cậu Trình lời cũng cảm động, mặt vài phần cảm thán, ông chăm chú Thường Hiên, tưởng tượng thấy dáng vẻ năm đó, một hồi rốt cục đầu , cứng cỏi một câu: "Con ở đây những lời cũng vô dụng!"

Lúc ông đến đây, ngửa mặt lên , trong mắt vài phần nước mắt.

Cửa hàng và bạc đưa, Thường Hiên bắt đầu động não suy nghĩ nên hợp đồng gì. Hắn dự tính mở cửa hàng, bởi vì Phúc Vận Lai là do một tay tạo , nếu một nữa mở cửa hàng, khó tránh khỏi gây ảnh hưởng với Phúc Vận Lai, cái là cướp hợp đồng của chủ nhân .

Thường Hiên nhất thời nghĩ cái gì, nên xung quanh loạn dạo khảo sát tình huống, Cậu Trình cũng thúc giục . Đối với Cậu Trình mà , ông giàu nhất Giang Nam, đừng một đứa cháu bên ngoại, cho dù là mười đứa ông cũng thể nuôi . Cậu Trình cung cấp cửa hàng , kỳ thật là cho Thường Hiên tìm chút chuyện để , để đến mức bởi vì Phúc Vận Lai mà khổ sở.

Ngay khi Thường Hiên nên cái gì, Thường Hiên nhận một tin tức, Phúc Vận Lai hiện giờ bán bốn cửa hàng ngoài, chỉ để phường thêu. Thường Hiên xong nhất thời đau lòng, những cái đó đều là vất vả thành lập lên, đều là tâm huyết của .

Cậu Trình tâm sự của , nên lệnh cho thủ hạ là một ông bạn già cầm bạc đến mua bốn cửa hàng . Đây là một khoản lớn, bất quá Cậu Trình cần, dù ông vốn dĩ chính là mở cửa hàng, mua ông cũng thể chút tiện nghi, cũng thiệt.

Có bốn cửa hàng , Thường Hiên giống như cá một nữa trở về với nước, quyết định đem cửa hàng quầy tổng, chuyên môn kinh doanh vải vóc. Như cùng với Phúc Vận Lai sẽ tạo thành cạnh tranh xung đột, nghề chính. A Phúc tin tức tự nhiên cao hứng, nàng cũng khỏi cảm khái đối với nhà thật sự là , vì thế thường xuyên đến quý phủ của bái kiến tròn lòng hiếu thảo.

Nay Thường Hiên một nhà coi như là một nữa trở quỹ đạo, hai đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, sách cũng là thông minh tiến tới, hợp đồng ở cửa hàng của Thường Hiên lão chưởng quầy của trợ giúp nhanh phát triển.

Như cũng nhanh đến mùa đông, A Phúc ở trong mong chờ tha thiết của Thường Hiên rốt cục cũng sinh. Khi bà đỡ ôm một đứa trẻ cuốn trong tã lót , Thường Hiên chạy nhanh từng bước tiến lên, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Bé trai bé gái?"

Đây là bà đỡ do Cậu Trình cố ý sai mời đến, kinh nghiệm phong phú, từng nhận đỡ đẻ cho một trăm lẻ tám phụ nữ thai. Bà đỡ kinh nghiệm nhiều năm, tự nhiên cha đối với vấn đề trai gái để ý, lập tức thầm kêu , bất quá vẫn là vẻ mặt tươi : "Chúc mừng Thường gia, là một vị thiên kim." Nói xong lời , trong lòng bà thở dài một tiếng, xem bao đỏ thiếu một khoản .

Ai Thường Hiên lời hai mắt tỏa ánh sáng, hai tay nhanh chóng cầm lấy tã lót : "Đến đây, để coi xem khuê nữ của ."

Bà đỡ tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng đưa qua. Thường Hiên thuần thục đón ở trong tay, cúi đầu vui mừng nghiên cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nó nửa ngày lộ mấy cái răng trắng* : "Quả nhiên là con gái ngoan của , so với hai tiểu tử khi mới sinh thuận mắt."

Niệm Nhi vặn cũng ở một bên, mất hứng kéo kéo vạt áo Thường Hiên: "Cha ——" đừng như mà.

Tiểu Đoàn Tử hưng phấn mà kéo kéo: "Cha, con cũng !"

Loading...