Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:13:44
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối với tin tức của Hồ Nhất Giang, Thường Hiên nhất thời đoán , bất quá cha bình an trở về là chuyện , đem chuyện cho Cậu Trình . Cậu Trình Cha Thường sắp về đến, sắc mặt nhất thời khó coi, mày cũng nhăn chặt , ghét bỏ : "Hắn về cái gì?"

Thường Hiên cúi đầu , vấn đề cách nào trả lời, nếu đó là cha của thì thể trở về, liệu sẽ trực tiếp một cước đá ? Cái thực sự thể, bởi vì từng chính mắt thấy Cậu Trình giận dữ nhấc chân đá biểu Trạng Nguyên, hơn nữa đá thẳng mông. Biểu Trạng Nguyên đáng thương học võ nghệ đầy nhưng dám phản kháng , khi đá ngã xuống đất chuyện đầu tiên lên mà vội vàng hỏi chân Cậu Trình đau . ( trạng nguyên hiếu thảo ghê ^^ )

Cậu Trình đối với cha họ Thường hiển nhiên là cực kỳ hài lòng: "Khi cháu và cháu dâu khi dễ, chạy ? Nay tất cả yên , ngay cả cháu gái cũng sinh, trở về?" Cậu Trình chọn mi, vẻ mặt khinh thường.

Trên thực tế từ đầu tiên ông thấy cha Thường, ông chấp nhận bởi vì , thế nào, như thế mà cũng đòi xứng? Thường Hiên khúc mắc quá sâu, chỉ đành cha nhớ như thế nào, mấy năm nay tự do thì lập tức đến Giang Nam tìm kiếm mộ , ai tìm suốt mấy năm cũng tung tích, nay bất đắc dĩ mới trở về.

Cậu Trình cũng đầu tiên chuyện , lúc ông thấy còn phản ứng , hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo mà : "Ta mai danh ẩn tích đổi họ từ lâu, thể dễ dàng tìm chứ!"

Cậu Trình đắc ý trong chốc lát, đem cha Thường phỉ nhổ một phen, cuối cùng cũng thuận khí một ít, rốt cuộc khoát tay : "Con về , chờ cha con trở về, để đến gặp ."

Thường Hiên thế thiếu chút nữa sặc, nghĩ cũng thật khó lường, bất quá nghĩ, y theo cá tính của cha, ở mặt , hẳn là kém khí thế, bằng năm đó cũng đến mức mặc cho ông đem quan tài chuyển đến phía nam mới khiến cho trong mười mấy năm đó bái tế một chút cũng cơ hội.

Thường Hiên ở trong lòng cha thở dài một , cáo biệt về nhà.

Qua năm mới, vợ chồng Thường Hiên trông mong mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ đến lúc cha Thường trở về, vì thế sáng sớm cửa thành đón. Bọn họ hai mang theo con gái, còn tớ nha theo, trận hình cũng nhỏ. Nhóm ở cửa thành từ giữa trưa đợi cho đến trời tối, cuối cùng cũng thấy xa xa một chiếc xe ngựa cũ đến, cầm lái phía là một bóng quen thuộc, đúng là cha Thường mấy năm gặp!

Thường Hiên thấy cha, vội thúc giục Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi gọi ông nội, đồng thời chính cũng vội lên vài bước nghênh đón.

Cha Thường thấy con dâu dẫn theo hai đứa cháu nghênh đón, khuôn mặt vốn biểu tình gì nay cũng toát thần sắc kích động, lập tức nhanh chóng xuống xe. Thường Hiên và A Phúc tiến lên chào, Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi một tiếng gọi ông nội vui vẻ, cha Thường hai cháu nội đều lớn như , mừng đến toe tóet.

Sau A Phúc ôm con gái trong lòng tiến lên: "Đây là con gái mới mấy tháng, còn đặt tên tự."

Cha Thường hai mắt đều sáng lên, tiến lên cầm lấy ôm lấy, khéo bé gái trong tã lót giống như cảm giác mắt là nhân của , cũng hướng về cha Thường nhếch miệng , chọc cha Thường cũng nhịn rộ lên.

Bên một nhà đang đoàn tụ, bên rèm che chiếc xe ngựa cha Thường vén lên, một cô nương khuôn mặt đôn hậu, ăn mặc giản dị ngạc nhiên .

Thường Hiên vặn thấy cô nương , lập tức cũng nghĩ nhiều, vội mở miệng hỏi: "Cha, đây là?"

Cô nương chớp đôi mắt to đen nhánh Thường Hiên, mặt đỏ hồng lên, ngượng ngùng trốn trong xe ngựa.

Thường Hiên nhớ tới thư mà Hồ Nhất Giang đưa tới, nhíu mi, đầu về phía cha già, khó hiểu hỏi: "Cha, là ai?"

A Phúc lúc cũng thấy cô nương , nàng cũng đem ánh mắt nghi hoặc hướng về phía cha chồng.

Hai chung một chiếc xe ngựa... Hồ Nhất Giang dùng giọng điệu hưng phấn nhà tin vui...

Một loại cảm giác quái dị từ trong lòng A Phúc dâng lên, nàng nhịn mở to hai mắt rèm che xe ngựa buông xuống... Không thể nào !

Lúc cha Thường, bế cháu nội gái nhu thuận của , cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, rốt cục giống như hổ ‘Khụ’ một tiếng, thấp giọng : "Về nhà ."

A Phúc và Thường Hiên hai mặt , cuối cùng chỉ thể mời cha Thường lên xe ngựa, bất quá cha Thường vẫn lên chiếc xe ngựa trở về.

Nhìn thấy cha Thường còn cô nương ở trong xe ngựa, A Phúc và Thường Hiên trong lòng nổi lên nghi hoặc, nam nữ khác biệt, cùng một chiếc, chuyện thật sự đúng như bọn họ đoán ?

Trên đường trở về, A Phúc ôm đứa nhỏ cúi đầu suy nghĩ, nàng vẫn cho rằng bản coi như cũng hiểu cha chồng nhà , cha chồng đối với chồng mất nặng tình, tuyệt đối sẽ cưới khác. Nếu thật sự cưới, sợ là sớm đem Nhạc phu nhân nghênh cửa .

Nay, cha chồng trở về, thế nhưng còn mang về một cô nương, chuyện ? Xem cô nương tuy rằng đôn hậu đơn thuần, nhưng luận về tuổi tác hẳn là so với Thường Hiên lớn hơn mấy tuổi ( lúc Thường Hiên hai mươi tư tuổi ), nếu cha chồng nhận con gái, chênh lệch tuổi tác cũng chút ít.

A Phúc nâng mi Thường Hiên, chỉ thấy Thường Hiên cũng cúi đầu nhíu mày trầm tư, nàng chuyện, bất quá miệng há nghẹn . Thân con dâu ở đây cùng Thường Hiên thảo luận vấn đề cha chồng tái giá, hẳn là chút là lạ, huống chi lẽ căn bản như .

Mà Thường Hiên trong lòng ngoại trừ nghi hoặc, còn thêm càng nhiều lo lắng. Phải rằng Cậu Trình đối với cha bất mãn, nếu để ông cha mang về một cô nương, sợ là sẽ tức giận đến cỡ nào, phỏng chừng trực tiếp cầm roi mất giáo huấn cha cũng nên?

Hắn lúc ở trong lòng ngàn cầu vạn nguyện, chỉ hy vọng nghĩ nhiều, phụ nữ và cha căn bản quan hệ như .

======

Ngựa một đường đinh đang vang, tâm sự theo tiếng chuông thanh thúy mà bất , cuối cùng tiếng đinh đang cũng ngừng, xe ngựa cũng ngừng , bọn họ về nhà, nên xuống xe.

Sau khi xuống xe, A Phúc tận mắt thấy cô nương theo sát bên cạnh cha chồng xuống xe, thấy cô nương tuổi cũng nhỏ, nhưng hiển nhiên trải chuyện đời, một đôi mắt to đen nhánh chứa ba phần khiếp sợ ba phần ngạc nhiên đánh giá .

Sau khi nhà, Cha Thường cô nương phía , bất động thanh sắc phân phó A Phúc: "Để nàng ở hậu viện ."

A Phúc vội gật đầu đồng ý, phân phó v.ú già dẫn cô nương rửa mặt nghỉ tạm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-86.html.]

Cô nương v.ú già xa lạ, hiển nhiên vài phần sợ lạ, tiến đến bên cạnh Cha Thường nhỏ giọng : "Ta thể tiếp tục theo ông ?"

Cha Thường nghiêm mặt lắc lắc đầu: "Không ."

Trong mắt vị cô nương chút ủy khuất, bất quá nàng vẫn gật gật đầu: "Được."

Cha Thường khả năng cũng cảm thấy chút lạnh lùng, nên tỏ biểu tình gì bổ sung một câu: "Ta , khi trở về việc nàng lời."

Cô nương vội dùng sức gật đầu: "Ta , sẽ lời."

Cha Thường thấy nàng như , giọng điệu cũng ôn hòa một ít: "Không , nàng theo nàng rửa mặt ."

Cô nương cáo biệt cha Thường, nhu thuận theo v.ú già xuống.

Mà lúc Thường Hiên và A Phúc hai mắt đều chớp ... Nếu bọn họ nhớ lầm, lúc khi đối đãi với Nhạc phu nhân, cha cũng từng ôn hòa như !

Cha Thường đầu , thấy con trai và con dâu đang chằm chằm , mặt chút tự nhiên, khụ một tiếng : "Vào nhà ."

Vào nhà ... A Phúc ở trong lòng cũng hiểu những lời , ý chính là vị cô nương phận quả thật là liên hệ với cha chồng, cho nên phòng tỉ mỉ, chậm rãi ?

Lúc Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi cũng xuống xe ngựa, bọn chúng chạy tới gọi ông nội, cha Thường hai đứa cháu, khôi phục vẻ bình thường, ôn hòa từ ái với bọn chúng mấy câu, đó nắm tay bọn chúng hậu viện.

Thấy tình cảnh như , Thường Hiên và A Phúc đang ngây cũng chạy nhanh đuổi theo.

Cha Thường tiên xuống rửa mặt một phen, bộ quần áo sạch sẽ, thế mới để cho vợ chồng hai đến. Lúc A Phúc dỗ con gái ngủ, hai con trai cũng bà v.ú đưa nghỉ ngơi, vì thế trong phòng chỉ vợ chồng hai và cha Thường.

Cha Thường nâng chén lên nhấp một ngụm, dùng ánh mắt bình tĩnh đảo qua con trai và con dâu , lúc mới chậm rãi mở miệng: "Vị cô nương gọi là Trầm Ngư, là con gái một ngư dân ở vùng Giang Nam."

Thường Hiên gật đầu, chờ cha tiếp tục .

A Phúc cũng gật đầu, Trầm Ngư, tên ... Trầm ngư lạc nhạn...

Cha Thường uống một ngụm nhỏ, tiếp tục nhanh chậm : "Nàng từ nhỏ sớm mất , theo cha ở thuyền đánh cá mà sống. Trước từng định việc hôn nhân, vị hôn phu bởi vì chọc tai họa nên cả nhà rời , từ đó cũng trở về."

Thường Hiên nuốt một ngụm nước miếng.

A Phúc cắn cắn môi.

Cha Thường tiếp tục: "Lúc cha ở sông xảy chuyện, cha nàng cứu giúp, đó nàng và cha chăm sóc cha nhiều ngày, thế mới cứu sống cha."

Thì là ân cứu mạng?

Thường Hiên vội vàng mở miệng tỏ thái độ: "Cha, cứu cha, đó là đại ân với Thường gia!"

A Phúc dùng sức gật đầu: "Thường Hiên đúng, chúng nhất định báo đáp !"

Cha Thường buông chén , nâng mắt qua con trai và con dâu, đó khẽ thở dài: "Bất quá đó cha nàng bệnh nặng, khi c.h.ế.t phó thác nàng cho cha."

Thường Hiên và A Phúc trong lòng trầm xuống, bọn họ , cùng tỏ thái độ: "Cha, nếu Trầm Ngư cô nương là ân nhân cứu mạng của cha, chúng đương nhiên chiếu cố nàng cả đời."

Cha Thường hai , rốt cục trọng điểm: "Cha nàng khi c.h.ế.t mong chính là hy vọng thể lấy nàng , chăm sóc nàng cả đời."

Đầu A Phúc lập tức mơ màng, cha chồng tái giá? là một cô nương cũng hơn mấy tuổi?

Nàng nhớ cô nương e lệ tò mò , nghĩ chẳng lẽ gọi vị cô nương một tiếng chồng?

Mà lúc Thường Hiên bỗng dưng lên, lớn tiếng : "Cha, chuyện trăm ngàn !"

Cha Thường cúi đầu chén trong tay, thản nhiên hỏi: "Vì ?"

Thường Hiên nóng nảy, lập tức thẳng: "Cậu đến kinh thành, ông còn đang chờ cha gặp ông ! Nếu cha trực tiếp tìm cho con một kế, ông e là sẽ đem đuổi ngoài!"

Cha Thường con trai , vốn dĩ mặt biểu tình gì cũng lộ khiếp sợ và kích động bao giờ , ông chằm chằm Thường Hiên, từng chữ từng chữ hỏi: "Con cái gì, con đến đây?"

 

Loading...