Từ Nha Hoàn Phòng Thêu Đến Tiểu Nương Tử - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:15:10
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Trình một nhà Thường Hiên theo ông tế bái Thường Hiên, tự nhiên là cao hứng, vốn dĩ bất mãn với cha Thường nhờ đó mà cũng giảm vài phần. Cha Thường đợi lâu như cuối cùng cũng thể thấy phần mộ của thê tử, lúc còn bình tĩnh như ngày thường, chút vội vã mong chờ ngày mai xuất phát. Cậu Trình càng thêm cao hứng, bắt đầu thúc giục nhà chuẩn hành trang trở về Giang Nam. Lão chưởng quầy thâm niên quyền tình cảnh , ở bên nhắc nhở: "Bên mới bắt đầu buôn bán, chúng nữa ?"

Cậu Trình xong hung hăng trừng mắt lão chưởng quầy râu tóc đều bạc trắng một cái: "Không chỉ là bạc thôi , cái đó đều để cho cháu của , chờ đến khi nó trở về giao cho nó là !" Lão chưởng quầy đáng thương nghẹn thở, bất quá nghĩ đây cũng là thói quen, nên gật đầu ’ sắc mặt cũng biến đổi chút nào.

Thường Hiên thu dọn thứ, chẳng qua mấy đứa nhỏ trong nhà khó hầu hạ. A Phúc sớm chuẩn thật nhiều đồ cưới gả Tế Vân ngoài, nay bên chân tay nhanh nhẹn phụ giúp. Kỳ thật Nhạc phu nhân vốn là khả năng giúp đỡ nhất, chỉ tiếc cha chồng trở về, Nhạc phu nhân hề đến gần nhà , vì thế việc chỉ thể tự việc.

Tiểu Đoàn Tử và Tiểu Niệm Nhi xa nhà vui vẻ, tiểu nha đầu còn hiểu chuyện, y y nha nha vui vẻ nó cũng một chảy nước miếng vui, vì thế dẫn tới hai bé trai cũng đến gần chọc nó chơi đùa. Thường Hiên nhiều ngày tạm dừng tất cả hợp đồng, chuyên tâm giúp đỡ A Phúc trông coi hầu thu dọn nhà cửa. Cha Thường nay thật vất vả mới Trình thừa nhận, vì thế gần như mỗi ngày đều chạy tới chỗ Trình cùng uống rượu chơi cờ. Cha Thường đáng thương vốn cũng yêu rượu, nay mỗi ngày trở về nhà đều mùi rượu đầy , chính ông ngửi thấy cũng khó chịu. Về phần chơi cờ, cha Thường nhắc tới là đau đầu, ông vốn tưởng rằng Trình gì cũng xuất từ nhà ăn học hẳn cũng là một tay cờ giỏi, ai trình độ ngờ thuộc loại kém đến độ xưa nay từng , kỹ thuật chơi cờ kém, tính tình khi chơi cờ càng kém, khiến cha Thường rơi cảnh thắng cũng mà thua cũng xong. Thắng sợ mắng, thua sợ nhạo. ( thật khổ cho Thường lão a ~(‾▿‾~)

Người nhàn nhất trong nhà dĩ nhiên là Trầm Ngư cha Thường mang về. Trầm Ngư thấy đều vội vàng thu dọn hành lý xa, nàng cảm thấy thực mịt mờ, nàng nhà định , càng sẽ về , vì thế càng thêm mê mang nàng vội bắt lấy cha Thường buông. Chỉ tiếc cha Thường thể nàng bắt , vì thế bọn hầu trong sân đều thường thường thể thấy Trầm Ngư tội nghiệp xổm ao mấy con cá bơi trong nước. ( cảm giác như Trầm Ngư tự kỷ góc trồng nấm)

A Phúc chung quy là đành lòng, vì thế thương lượng với Thường Hiên xem thể cùng mang Trầm Ngư cùng đến Giang Nam ? Thường Hiên dứt khoát một ngụm từ chối: "Không thể , khẳng định sẽ mất hứng." Thường Hiên cân nhắc trong lòng, khoan dung độ lượng thèm để ý, nhưng loại chuyện kiên quyết thể ấm ức sớm còn tại thế.

Nếu đều Giang Nam, mà Trầm Ngư , an trí nàng thế nào bây giờ? Trên thực tế cha Thường tự hỏi vấn đề , ông suy nghĩ một phen, quyết định tìm Nhạc phu nhân.

Nhạc phu nhân thấy cha Thường đến, đầu tiên là sửng sốt, vội vàng tươi , bê dâng nước mời ông xuống. Sau khi xuống, hai qua loa chút chuyện cũ, Nhạc phu nhân : "Nghe ông 1 cô nương cứu, một lòng gả cho ông."

Cha Thường Nhạc phu nhân một cái: "Tuổi lớn như vầy, cũng suy nghĩ gì khác, hi vọng sống hiện giờ đều là mong thể gặp nàng ."

Nhạc phu nhân thế cũng nữa, thẩm ‘nàng ’ mà cha Thường là chỉ ai.

Kỳ thật Nhạc phu nhân và cha Thường tương giao nhiều năm coi như là quen , nhưng cha Thường và Nhạc phu nhân khi ở chung một chỗ, bao giờ đề cập đến Thường Hiên. Vì thế Nhạc phu nhân dần dần hiểu , Thường Hiên, chính là khúc mắc sâu nhất trong lòng cha Thường.

Nay cha Thường chủ động nhắc tới, Nhạc phu nhân nhớ tới thời gian qua, thở dài: "Vậy là , nay ông tìm của Thường Hiên, rốt cục thể gặp nàng , cũng an tâm."

Cha Thường buông chén ngoài cửa sổ, trầm mặc trong chốc lát, rốt cục thong thả mà gian nan : "Những năm gần đây, và Thường Hiên đều nàng chiếu cố, ... Cám ơn nàng."

Nhạc phu nhân sửng sốt, bất quá đó thẩm cúi đầu, nhẹ nhàng mà khổ một tiếng, dường như tiếng cho những si tình vướng bận tất cả đều theo gió mà . Một nữa thẩm ngẩng đầu lên, đầu chăm chú cha Thường, thản nhiên mở miệng : "Kỳ thật nếu cám ơn, cũng cảm ơn ông nhiều năm như chiếu cố một phụ nữ đơn như , bất quá ông và quen nhiều năm như , loại lời khách sáo cần nhiều."

Thẩm dừng , tiếp tục : "Ta tìm Nhất Giang, nếu gì ngoài ý , cũng gả cho ."

Ánh mắt cha Thường từ bên ngoài cửa sổ chuyển , ông Nhạc phu nhân gật gật đầu: "Tốt lắm, Nhất Giang là , chúc mừng bà!"

Nhạc phu nhân nặng nề mà gật gật đầu: "Hắn là một ."

Hai trầm mặc thật lâu, rốt cục vẫn là cha Thường mở miệng : "Có chuyện, còn nhờ nàng giúp đỡ."

Nhạc phu nhân nhân luôn luôn sảng khoái: "Chuyện gì, ông ."

==

Khi Cha Thường khỏi cửu hàng của Nhạc phu nhân, ông cuối cùng cũng buông xuống một tâm sự.

Thường Hiên thông báo cho Hồ Nhất Giang , Hồ Nhất Giang đồng ý giúp Trầm Ngư tìm kiếm vị hôn phu mất tích, chẳng qua Trầm Ngư là một cô nương, một một gặp Hồ Nhất Giang thì chỗ . Nay nếu Nhạc phu nhân , như Trầm Ngư theo nàng cũng .

Bất quá Cha Thường vẫn yên lòng, ông Thường Hiên Hồ Nhất Giang đang cùng bang phái đường thủy khác tranh đấu, lỡ như hai phụ nữ ngoài xảy chuyện thì bây giờ? Có nên tìm một hộ tống bọn họ ?

Đêm nay Trình hẹn cha Thường cùng uống rượu chơi cờ, vì thế cha Thường thấy thời gian sắp tới lập tức chạy nhanh . Đêm nay lúc chơi cờ, Trình phát hiện thắng thống khoái, ông bắt đầu thật cao hứng , trình độ của cao mà là cha Thường yên lòng.

Ông lập tức vứt cờ , chơi nữa, bày tư thế gác chân bắt chéo: "Nói , ngươi suy nghĩ cái gì?"

Cha Thường bất đắc dĩ, chỉ đành đem suy nghĩ trong lòng cho Trình. Ông vốn tưởng rằng Trình đến Trầm Ngư sẽ phát hỏa, ai Trình xong chẳng những phát hỏa, ngược trầm tư một phen còn nghiêm túc đưa ý kiến: "Kỳ thật thể tìm một tiêu sư cho hai phụ nữ , đưa bọn họ an đến chỗ Hồ Nhất Giang là ."

Cha Thường nhất thời hiểu : "Tiêu sư?"

Cậu Trình búng tay một cái: " , tiêu sư, cái vốn là thị vệ trong hầu phủ đến một tiêu cục tiêu sư ? Nhờ !"

Cha Thường , nhất thời cảm thấy ý kiến . Kỳ thật sở dĩ ông nghĩ , còn là vì quản sự ở nhà giàu , thói quen tự tìm . Mà Trình là buôn bán thường xuyên giao tiếp với các tiêu cục, tự nhiên thực dễ dàng nghĩ đến cách như .

Lập tức ý kiến khẳng định, cha Thường như trút gánh nặng, mà Trình cũng đắc ý. Kỳ thật ông tự nhiên một lòng bao la giúp tình địch của mất, chẳng qua, tốn chút bạc giúp hai phụ nữ mời một tiêu sư cùng, từ nay về kết thúc hết chuyện, em rể cũng thể chuyên tâm nghĩ đến đứa em mất, thế mới là lẽ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-nha-hoan-phong-theu-den-tieu-nuong-tu/chuong-91.html.]

Cha Thường về nhà chuyện cùng Thường Hiên, Thường Hiên cũng hiểu ý kiến tệ, ngày hôm lập tức đến tiêu cục tìm Mạc thị vệ. Chỉ tiếc lúc đến đúng thời điểm, Mạc thị vệ áp tiêu. Tiêu cục gặp tình huống , tự nhiên để cho hợp đồng tới cửa còn chạy mất, nên cực lực đề cử tiêu sư khác, tiêu sư võ nghệ cao cường kinh nghiệm phong phú như thế nào. Thường Hiên khoác lác ba hoa chích choè, cũng mời đem vị tiêu sư mời đến, ai ngờ khi tiêu sư đến, Thường Hiên gặp một gương mặt quen thuộc, đúng là Kha mục đầu , hôm nay hẳn là gọi Kha tiêu sư.

Kha tiêu sư thấy là Thường Hiên, cũng sửng sốt, bất quá vẫn lễ phép chắp tay.

Trong lòng Thường Hiên đối với Kha tiêu sư chút thành kiến, nên hỏi đương gia tiêu cục xem còn tiêu sư nào khác kinh nghiệm phong phú , ai những khác căn bản đều là một ít tiểu tử lông cũng mọc, từng tự áp tiêu.

Đương gia thấy Thường Hiên chướng mắt Kha tiêu sư, đành : "Bằng tự một chuyến?"

Thường Hiên đương gia tiêu sư dễ dàng ngoài, đành : "Thôi, xin mời vị Kha tiêu sư ."

==========

Vào lúc đêm, A Phúc Thường Hiên tìm tới tìm lui thế nhưng mời Kha tiêu sư, lập tức lên: "Không , tâm ngoan thủ lạt!"

Thường Hiên bất đắc dĩ, kéo tay A Phúc : "Không việc gì , hiện giờ là tiêu sư mà." Hiện giờ là tiêu sư, là đầu mục ở nha môn, đây là hai hai ngành nghề khác biệt.

Trong lòng A Phúc cũng hiểu, bất quá nàng vẫn lo lắng, nàng lục tìm cái yếm nhị thiếu phu nhân để , chỉ thấy m.á.u đó tối . Nhớ thảm trạng của nhị thiếu phu nhân khi chết, nàng ôm chặt cái yếm: "Chính là hung thủ hại c.h.ế.t nhị thiếu phu nhân."

Thường Hiên nhẹ nhàng ôm lấy A Phúc, an ủi vỗ vỗ vai nàng: "Người đó hung thủ, chân chính hung thủ là..."

Thường Hiên chút , chân chính hung thủ, nhất định còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nhưng bọn họ thể chạm đến.

Đêm nay A Phúc thật lâu cũng ngủ , nàng lăn qua lộn nhiều, rốt cục dựa bên tai Thường Hiên nhỏ giọng hỏi: "Khi nào thì chúng thể thành nguyện vọng của nhị thiếu phu nhân?"

Thường Hiên vẫn nhắm mắt , nhưng kỳ thật ngủ, như thế, động cũng động một chút.

A Phúc chút thất vọng, khe khẽ thở dài, đang định dựa hõm vai của ngủ, bỗng nhiên Thường Hiên ở đầu nàng : "Chờ chúng từ Giang Nam trở về, bắt đầu nghĩ cách , để biểu giúp đỡ hỏi thăm."

==============

Ngày Nhạc phu nhân mang theo Trầm Ngư xuất phát, đến tiễn. Nhạc phu nhân hướng về tiểu nhị trong cửa hàng xua tay, dặn dò bọn họ trông coi cửa hàng, các tiểu nhị hết sức cam đoan yên tâm .

Mà Trầm Ngư nước mắt ràn rụa, nàng rời khỏi Thường tìm vị hôn phu của , quả thực nàng cũng thích Nhạc phu nhân, nhưng nàng vẫn chút luyến tiếc Thường .

Thường Hiên ở phía Trầm Ngư đang dùng ánh mắt như chim non rời tổ cha già của , trong lòng bỗng nhiên , bất quá vẫn nhẫn , nghiêm túc thành vẻ mặt bi tráng. A Phúc ở bên tự nhiên thấy rõ, khuỷu tay đang ôm đứa nhỏ nhẹ nhàng huých một cái, nhỏ giọng dặn dò: "Chàng cùng Kha tiêu sư mấy câu, trăm ngàn đừng để xảy chuyện gì." A Phúc vẫn chút yên tâm đối với Kha tiêu sư.

Kha tiêu sư ở xa xa phía Nhạc phu nhân, lúc đang về hướng bên . Thị lực của vô cùng , tự nhiên là thấy hành động của A Phúc rõ ràng, cũng tinh tường cảm giác A Phúc đối với địch ý.

Bất quá cũng biểu tình gì, từ đầu đến cuối cứ thẳng giống như một cây thương. Hắn từng là ôn thần canh giữ ở ngoài Ngô Đồng Am, tiễn bước bao nhiêu tính mạng, khiến cho căm hận thôi. Nay, bảo vệ hai thiếu nữ phía , vượt qua nhiều hiểm ác đường thủy hộ tống bọn họ tới nơi.

Thường Hiên A Phúc thúc giục, quả nhiên tới, chuyện với Kha tiêu sư, đơn giản chỉ là một ít chuyện linh tinh đường . Kha tiêu sư gật đầu, nhưng cái gì, cũng Thường Hiên nếu còn lựa chọn khác cũng sẽ chọn tiêu sư, bất quá nếu đối phương lựa chọn, nếu đối phương thanh toán bạc, trách nhiệm thật , cho nên cũng cần khác nhiều lắm.

Hắn sẽ vì lời của Thường Hiên mà đổi việc nên .

Thường Hiên một nữa về bên cạnh A Phúc và cha Thường, vặn A Phúc đem con gái trong lòng đưa cho bà v.ú phía bế. Trong lúc truyền tay, tại con gái nở nụ , vì thế A Phúc cũng chọc , gọi Thường Hiên cùng , thế là vợ chồng hai cùng với đứa nhỏ.

Kha tiêu sư từ xa tình cảnh mắt, mắt giật giật, đó rốt cục đầu , sóng nước sông xanh, xem nước chảy xuôi dòng.

Hắn đương nhiên hiểu rõ, tay từng dính đầy m.á.u tanh, khung cảnh như vĩnh viễn sẽ thuộc về loại như .

Mà Trầm Ngư lúc vẫn lau nước mắt, nàng trông mong cha Thường, giống như con ch.ó nhỏ vứt bỏ đáng thương. Cuối cùng Cậu Trình chịu : "Một cô nương dáng vẻ như , đây chính là phụ nữ xuất bần hàn!" Cậu Trình khinh thường!

Trầm Ngư từ chối khăn tay Nhạc phu nhân đưa cho nàng để ý, theo thói quen lấy vạt áo lau nước mắt, ủy khuất trả lời: "Ta vốn xuất sông theo nghề đánh bắt cá đó thôi!"

Cậu Trình , nhất thời .

Đánh bắt cá sông, bọn họ sống định, ngay cả nhà cũng , cả đời sông, vĩnh viễn mùi cá khó xóa . Xuất như , thậm chí ngay cả hộ nghèo bình thường cũng bằng.

Cậu Trình đen mặt ngậm miệng còn lời nào để , cô nương nhà cũng thừa nhận xuất ti tiện, ông còn thể gì.

Loading...