Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ - Chương 118: Phụ lòng
Cập nhật lúc: 2025-01-17 11:48:05
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc hai vợ chồng Tô Tuệ Nương và Yến Hoằng Chân khỏi phủ Vĩnh Bình Hầu, mặt trời ngã về tây, hai liếc , trong ánh mắt đều toát cảm giác buồn hoang đường. thế, đường đường một cái phủ Hầu gia, thế nhưng lúc phân nhà ầm ỹ gà bay chó sủa như thế, thật sự là “trí thức quét rác”, hổ c.h.ế.t mà.
“Nàng cũng đừng phí lòng nữa!” Yến hoằng Chân yên lòng : “Mụ bà đay nghiệt như thế, khi c.h.ế.t còn bắt bỏ tiền hạ tang cho mụ, thực sự nghĩ mà tức nghẹn!”
“Được !” Tô Tuệ Nương tức giận : “Đã mấy ngày , cón nhớ chuyện vặt !” Tiền cũng xài , nghĩ nữa ích gì.
“Vả ngốc, lão phu nhân bất kể thế nào cũng là trưởng bối của , chúng bỏ một ít tiền là việc , nhưng cũng bao gồm món nợ của đại bá bên ngoài .” Thời đại chú trọng “cha nợ con trả”, chứ chẳng là “chú bác nợ cháu trai trả”, nhà nàng nghĩa vụ trả nợ cho đại phòng.
“Có điều .” Tô Tuệ Nương khẽ chau mày, phần khó hiểu hỏi: “Khi nào thì Thích thị cùng Yến Hoằng Bác chung một trận tuyến ?”
“Hừ… Tuệ tỷ tỷ nên xem nhẹ ả nữ nhân .” Yến Hoằng Chân phát một tiếng khinh thường lạnh: “Ả quen thói diễn kịch, nếu ả mượn một , tám chín phần mười đều sẽ thành.”
“À?” Tô Tuệ Nương tự tiếu phi tiếu trêu ghẹo : “Vậy tại thị mượn thành công nhỉ?” Theo Tô Tuệ Nương , năm đó Yến Hoằng Chân mới Hầu phủ, Thích thị quả thật đối với ít, để ai thấy cũng sẽ một câu “từ mẫu”.
“Buồn , thông minh như , mắc mưu nữ nhân .” Yến Hoằng Chân hừ một tiếng, l.i.ế.m mặt với Tô Tuệ Nương: “Lại , Tuệ tỷ tỷ là , thèm cái ả nữ nhân dối trá gì.”
“Tiểu Thất…” Tô Tuệ Nương thế, hiếm khi xuất hiện một chút do dự. “Ừm! Chàng, chẳng lẽ xem là ?”
Yến Hoằng Chân phẫn nộ: “Chẳng lẽ sẽ ôm lăn giường ?” sắc mặt Tô Tuệ Nương loáng cái đỏ au, thầm nghĩ, cũng .
Chuyện ở phủ Vĩnh Bình Hầu đối với tiểu hộ như bọn họ mà căn bản chẳng liên quan, cho nên hai đều quăng chuyện ót nghĩ nhiều nữa. Như thế, đại khái hơn nửa tháng , Chu thị cố ý tới một chuyến, trong lời cho thấy, nhị phòng bọn họ chuẩn trở về cố hương, ở kinh thành nữa, Tô Tuệ Nương xong giật , khỏi hỏi một câu vì .
“Haizz! Không giấu cháu chứ, nhà thím kỳ thật là nông dân, ở kinh thành nhiều năm như mặc dù sống giàu sang, thế nhưng trong lòng vốn yên. Bây giờ phân nhà ở riêng rồi, nhà thím cũng chia một trăm mẫu đất, ở quê đủ một địa chủ rồi, chúng sống an phận thủ thường, cố gắng nuôi nấng Xuân ca lớn lên, nó lấy vợ sinh con, đời đáng giá .”
Tô Tuệ Nương tỉ mỉ quan sát thị, thấy giữa hàng mày thị mặc dù một tia mất mát, nhưng chung quy tinh thần vẫn , khỏi , gật đầu : “Như cũng , một phú hộ nhàn nhã, cũng là một chuyện chứ, lúc cháu ngủ còn mơ thấy lúc còn sống ở nông thôn đây!”
“Lời của cháu nếu gặp lão gia nhà thím kiểu gì cũng hợp rơ cho coi.” Chu thị to : “Kể từ khi quyết định riêng, nụ mặt lão từng đứt, dối cháu dâu a, nhị thúc cháu , mặc dù , nhưng ruộng một đấy, khác so còn kém hơn…” Tô Tuệ Nương Chu thị liên thanh , đương nhiên, trong lúc chuyện khỏi nhắc tới đám đại phòng và Thích thị.
“Vu thị vẫn dọn ! Hết uống thuốc tự tử thắt cổ, trừ phi chết, bằng thứ bọn họ nâng chỉ thể là xác thị. đạo cao một thước, ma cao một trượng, Thích thị cũng gớm thật, lập tức từ trong đồ cưới của lấy năm vạn lượng bạc, nếu bọn họ chịu dọn ngoài, thì sẽ đại lão gia trả những món nợ bên ngoài . ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Kết quả là, đại lão gia hai lời, thu thập đồ đạc liền dắt vợ .” Chu thị chép miệng, cũng là trào phúng cảm thán : “Hầu phủ bên mấy ngày nay mà ầm ỹ ít, đại lão gia mấy năm nay nạp ít mỹ , nhưng giờ chẳng dắt theo một ai, kết quả là Thích thị chủ, bán hết bộ, cháu thấy màn gào thảm thiết , rõ thật là hù c.h.ế.t .”
Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, Hầu phủ bây giờ đến cả tiền lương phát cho hạ nhân còn , thể nuôi những “kẻ rảnh rỗi” , dĩ nhiên là bán cho xong việc a. Chu thị ở đến trưa mới cáo từ rời , Tô Tuệ Nương theo bóng lưng của thị, chợt cảm nhận cảm giác tiêu điều. Nhớ năm đó, phủ Vĩnh Bình Hầu khí phái nhường nào phú quý cỡ nào. chỉ mấy năm, sa sút đến trình độ , nghĩ đến khiến lòng sinh cảm khái cho . Thời gian triều Đại Thụy kiến lập dẫu còn quá ngắn, những gia đình đột nhiên từ cỏ cây biến thành quyền quý còn hiểu rõ, gia tộc vĩnh viễn phồn vinh thịnh vượng, chỉ dựa bóng mát của tổ tiên để vĩnh viễn đủ, mà cần con cháu tiến bộ tiền đồ mới thể giữ vững phần phú quý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-qua-phu-den-quy-phu/chuong-118-phu-long.html.]
Buổi tối, Yến Hoằng Chân tan về, khi rửa mặt cả nhà quây quần ăn cơm, Tô Tuệ Nương để ý như phân tâm, bèn hỏi: “Làm ?”
Yến Hoằng Chân đặt đũa trong tay xuống, ngoài ý liệu Duyên tỷ nhi đối diện một cái, đột nhiên : “Hoàng thượng ý định để Duyên tỷ nhi tiến cung bạn với công chúa điện hạ.”
Tô Tuệ Nương khỏi chấn động: “Sao chuyện ?”
Không thể , đương kim thánh thượng Chu Trọng Quốc là một lão nhân thật hiếm thấy. Từ khi Lữ thị sinh hạ tiểu hoàng tử, y như trở về thời điểm hùng phong vẫn như cũ, bắt đầu liên tiếp sủng hạnh phi tần hậu cung. Thế là tựa như măng mọc mưa, trong cung một nhóm trẻ con bắt đầu đời, đầu tiên là Lệ phi tiến cung nhiều năm con, thành công sinh con trai của riêng , đó là ba tần phi phẩm cấp thấp, sinh ba vị công chúa.
“Ý của bệ hạ là, mấy công chúa ở trong cung thiếu bạn chơi, khó tránh khỏi tịch mịch, liền quyết định tuyển đám con gái của vài đại thần đảm nhiệm bạn chơi, đón trong cung cùng nuôi dạy, Duyên tỷ nhi nhà chúng độ tuổi phù hợp, cho nên…” Cho nên Chu Trọng Quốc chiêu mộ cho trả giá .
“Vậy bây giờ!” mặt Tô Tuệ Nương lấy gì vui vẻ, lo lắng : “Con gái chúng tính tình thế nào trong lòng rõ nhất, để nó tiến cung, chẳng là chờ nó gây họa .”
“Mẹ, gì !” Ở bên cạnh từ đầu, Duyên tỷ nhi lập tức cự nự, mặt dày vỗ lồng n.g.ự.c nhỏ của , kiêu ngạo : “Mẹ xem thiên hạ đứa trẻ nào ngoan ngoãn đáng yêu như con ? Còn nữa, cha… con thật sự thể cung ? Trong cung vui ạ?”
Yến Hoằng Chân quắc mắt khuê nữ một cái, để ý tới con bé, ngược đầu an ủi thê tử: “Tuệ tỷ tỷ nàng yên tâm , Duyên tỷ nhi tuổi còn nhỏ, kể cả chỗ nào , cùng lắm thì hoàng thượng trả thôi, hơn nữa nhân cơ hội để nó mài bớt tính tình trở nên nhu thuận một tí, cũng hẳn là chuyện ?”
“Đáng ghét! Cha, vốn là ngoan ngoãn !!!”
Tô Tuệ Nương đến đó cũng chuyện lẽ thể đổi nữa, bèn ngừng lời lo lắng đến miệng, bất lực mà gật đầu. Quả chẳng sai, đến ba ngày, trong nội cung cầm thánh chỉ tới đón .
Tô Tuệ Nương sớm lữa dặn dò con gái, thành thử lúc cũng còn gì để , ngược Duyên tỷ nhi tim phổi, cả hưng phấn vui vẻ khỏi , cuối cùng cũng chỉ vội vã bái biệt mẫu , đoạn tựa như con chim nhỏ thả , hào hứng lên xe ngựa.
“Đừng lo lắng.” Một bên Yến Hoằng Chân nắm lấy tay thê tử, đến “ôn nhu.” Thật quá, con bé yêu tinh đáng ghét rốt cục vắng , Tuệ tỷ tỷ chính là của một , ừm, nên xxx là yyy mới đây? Yến Hoằng Chân ở trong đầu kiềm nghĩ tới chút nội dung phù hợp với thiếu nhi, sâu sắc cảm giác ngày tháng hạnh phúc của sắp tới. Song, tưởng tượng là nhưng thực tế gian nan, khi con gái tiến cung, thê tử trở nên “ỉu xìu” hẳn, cho dù Yến Hoằng Chân trêu chọc cỡ nào, cũng thể khiến nàng nở nụ . Tình hình kéo dài hơn nửa tháng, cho đến một sự kiện phát sinh mới xem như phá vỡ dáng vẻ của nàng.
“Con cái gì?” Tô Tuệ Nương kinh ngạc Tề Mai Mai mắt, cũng thở một khí lạnh : “Con, con hòa ly?” (hòa ly: ly hôn)
Tề Mai Mai dùng sức gật gật đầu, trong cặp mắt còn ánh linh động thường ngày, mà toát lên sương mờ trầm đục. Tô Tuệ Nương cau mày, tận lực thả mềm thanh âm : “Tại ? Mai Mai, con bây giờ sắp sinh đẻ đến nơi, thể hòa ly lúc , là phu quân con chuyện gì với con?”
Nghe đến hai chữ “phu quân”, Tề Mai Mai lạnh một tiếng, mặt thoáng vụt qua hận ý: “Con chỉ hận ban đầu mù mới gả cho hạng lòng lang sói như y.”
Nói tới đây, cô giơ tay sờ sờ bụng tám tháng của , đột nhiên lệ rơi đầy mặt, nức nở : “Lúc ban đầu ngược , nhưng đó y ở kinh thành hưởng phúc, mẫu tỷ ở quê nhà chịu khổ y xứng là nhi tử, con mềm lòng đồng ý cho y đón nhà lên, ai ngờ, mẫu y chính là mụ đàn bà sơn dã đanh đá. Ngày đầu tiên tới bắt con quỳ xuống rửa chân cho mụ, gì mà ở quê mụ đều quy củ . Chuyện đó còn tính, từ đó về , mụ già khó con nơi nơi, còn gì mà là thê tử thể xuất đầu lộ diện, bắt nhốt con trong nhà, cho con đến cửa hàng…”