Giọng Thẩm Minh Dữu mang theo vẻ kiêu ngạo: “Đó là chuyện đương nhiên, còn xem là ai sinh nữa chứ.”
Giang Trầm cưng chiều: “ , là kiệt tác do và vợ cùng tạo cơ mà. Đáng yêu là lẽ đương nhiên.”
Nghe Giang Trầm gọi là “Vợ”, Thẩm Minh Dữu khỏi khẽ bật . Cô nhận điều từ lâu: hình như mặt cô, bao giờ gọi tên cô. Nếu tìm cô, sẽ hỏi quản gia: “Bà chủ ?” hoặc hỏi Niệm Niệm: “Mẹ ?”. Khi nhắc đến cô với bạn bè, đồng nghiệp, sẽ gọi cô là “vợ ”, “bà xã” hoặc “nhà ”. Lần duy nhất gọi tên cô là khi chuyện với lớn hoặc họ hàng trong gia đình.
Có vẻ như khi chỉ hai , từng gọi tên cô một nào. Có lẽ giữ cái tên cho riêng , hoặc vì cảm thấy gọi cô bằng danh xưng vợ chồng là cách tuyên bố chủ quyền hảo nhất.
Giang Trầm tiếng vợ , ánh mắt lập tức dời khỏi Niệm Niệm, chuyển sang phụ nữ đang mặt. Anh khẽ nắm tay che miệng, ho nhẹ một tiếng để che sự lúng túng, thốt lên: “Hôm nay em xinh .”
Đây là đầu tiên Giang Trầm thấy Thẩm Minh Dữu trong trang phục cổ trang. Cô quả thực giống như tiên nữ giáng trần, đến kinh diễm.
Thẩm Minh Dữu kinh ngạc, lập tức sang . Chứng kiến Giang Trầm đầu tiên thốt lời tán tỉnh, cô còn "dạy" : “Ngày nào em cũng xinh cả.” Chỉ là đây Tổng giám đốc Giang vốn thưởng thức mà thôi.
“...” Giang Trầm lập tức phụ họa theo, giọng điệu tự nhiên: “Em sai. Ngày nào em cũng vô cùng xinh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-show-truyen-hinh-den-ngoi-sao-mang/chuong-212.html.]
lúc , một nhân viên công tác đến gọi Thẩm Minh Dữu, tình cờ màn vợ chồng nhà họ tán tỉnh . Cô trêu: “ là ngày nào cô Thẩm cũng xinh hết ạ. mà, xin cô và Tổng giám đốc Giang hãy hoãn việc thể hiện tình cảm một chút nhé. Bây giờ chuyên gia chỉ đạo võ thuật tới, đang đợi ở đằng ạ. Chúng đến đó .”
Thẩm Minh Dữu chọc ghẹo đến mức đỏ mặt, đành vội vàng rời . Nhân viên công tác theo lưng cô, thấy vành tai Thẩm Minh Dữu đỏ bừng, nhịn mà bật khúc khích. Hai vợ chồng kết hôn năm năm , mà vẫn còn chuyện ngọt ngào như những cặp đôi mới yêu, khiến cô kiềm trêu chọc vài câu.
Niệm Niệm đang gặp một thử thách lớn trong việc diễn xuất: cô bé thể theo yêu cầu.
Có một cảnh : nhân vật ăn mày do Niệm Niệm đóng, khi kiếm miếng ngọc bội và mua t.h.u.ố.c mang về nhà, phát hiện bệnh nặng của trút thở cuối cùng. Đây là cảnh sinh ly tử biệt, đòi hỏi diễn viên nhí thể hiện trọn vẹn nỗi đau mất mát.
Niệm Niệm thử thử mà vẫn rơi nước mắt. Sau khi thành vài cảnh, Niệm Niệm dần cảm thấy việc phim giả tạo. Ví dụ, m.á.u phun thực chất là nước ép cà chua, còn kiếm thì kiếm thật mà là thanh kiếm đồ chơi thể co duỗi. Cô bé cảm thấy những lớn phim thật ngây thơ, những đạo cụ giả dối như , khán giả thể tin chứ?
Ngay cả dì đóng vai ăn mày cũng , giây dì còn mặt quỷ chọc Niệm Niệm , giây cực kỳ yếu ớt liệt giường. Khi cảnh , cô bé chỉ cần nhớ điệu bộ mặt quỷ của dì là bật , mà cho nổi!
Đạo diễn đành hô tạm dừng, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cảnh cho cô bé: “Niệm Niệm, cháu tưởng tượng đang giường lúc chính là ruột sinh và nuôi dưỡng cháu. Từ khi sinh , cháu bất cứ nào khác, chỉ bầu bạn bên cạnh. Cháu yêu nhiều, nhưng giờ đây, sắp bỏ cháu mà vì bệnh tật. Sau cháu sẽ bao giờ gặp nữa, thế giới chỉ còn một cháu, còn ai đồng hành, còn ai thương yêu cháu nữa…”