Lâm Tịnh: “Mẹ cháu giàu ?”
Niệm Niệm gật đầu lia lịa. Mẹ mua nhiều quần áo cho bé lắm, chắc chắn là giàu .
"Dì cần tiền của cháu ." Lâm Tịnh đáp.
"Vậy dì gì ạ?" Ngoài tiền bồi thường , Niệm Niệm cũng chẳng nghĩ thể đền bù cho cô thứ gì khác.
"Cháu bảo cháu cho dì mượn cháu chơi vài ngày . Như , dì sẽ bắt cháu đền tiền quần áo nữa. Thế ?"
"..." Niệm Niệm sợ hãi mở to mắt. Cô bé ngờ dì xinh , khí chất mạnh mẽ mặt là một kỳ quặc đến !
Niệm Niệm dĩ nhiên thể cho ngoài mượn .
Thấy bé con lắc đầu lia lịa như trống bỏi, Lâm Tịnh nhịn đưa tay sờ lên tóc cô bé. Tóc Niệm Niệm mềm mại, sờ cực kỳ thích tay. Quả nhiên là con gái Thẩm Minh Dữu, dáng vẻ bên ngoài thấy giống nó .
Thấy những khác bắt đầu Niệm Niệm bằng ánh mắt hiếu kỳ, Tiểu Tây vội vàng kéo cô bé về phía , cúi đầu xin Lâm Tịnh: " xin cô nhiều, cô bé thật sự cố ý. Hay là mang quần áo của cô giặt khô, hoặc là bồi thường cho cô một bộ y hệt? Cô thấy cách nào tiện hơn ạ?"
"Không cần phiền phức thế." Lâm Tịnh dứt lời, bận tâm đến cô bé nữa, dẫn tùy tùng bước thẳng trường .
Lúc Lâm Tịnh bước , Thẩm Minh Dữu và Đường Khiêm mới diễn xong một cảnh, lọt tầm mắt cô .
Sau khi các bên trao đổi lời chào hỏi xã giao, Lâm Tịnh thẳng về phía Thẩm Minh Dữu và Đường Khiêm.
Vừa loanh quanh gần , Niệm Niệm thấy dì kỳ lạ đang tiến đến, liền vội vàng trốn biệt lưng Thẩm Minh Dữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-show-truyen-hinh-den-ngoi-sao-mang/chuong-215.html.]
"Sao quần áo của Lâm tổng dính bẩn thế ?" Đường Khiêm sớm để ý dấu tay nho nhỏ in ống quần Lâm Tịnh, trông như ai cố tình chạm . Anh cau mày, giọng khó chịu: "Ai bất cẩn , dám bẩn quần áo của em thế ?"
Đường Khiêm Lâm Tịnh bình thường là cuồng sạch sẽ đến mức nào—quần áo tinh tươm tì vết mới chịu mặc, nhà cửa sạch bong hạt bụi mới chịu ở, bạn trai cũng sạch sẽ tuyệt đối mới thể... ngủ cùng. Bây giờ một bộ đồ trắng cao cấp dính bẩn như , đừng Lâm Tịnh, ngay cả cũng thấy ngứa mắt.
Nghe thấy Đường Khiêm , Niệm Niệm vẫn đang trốn , rụt rè thò cái đầu nhỏ , lí nhí: "Là Niệm Niệm ạ."
Đường Khiêm: "..."
"Ha ha, chú còn tưởng dấu tay bé tí đáng yêu quá, hóa là tác phẩm của đồ nhỏ của chú nha!" Đường Khiêm gượng gạo, vội vàng đổi giọng: "Không , dì Lâm quần áo nhiều vô kể, bẩn cái thì bỏ qua ."
Anh thầm nghĩ, Thẩm Minh Dữu là bạn của Lâm Tịnh, con gái bạn lỡ bẩn quần áo, Lâm Tịnh là dì thể truy cứu? Chẳng qua chỉ là một bộ quần áo, bà chủ Lâm Tịnh hào phóng đến , thiếu gì chứ.
chỉ một giây , giọng lạnh lùng của Lâm Tịnh vang lên: "Ai là ?"
Lâm Tịnh thẳng về phía Thẩm Minh Dữu: "Quần áo bẩn, đương nhiên bồi thường."
Niệm Niệm hé đầu thấy lời , cô bé lập tức rụt , dán chặt lưng . Cô bé sợ dì kỳ lạ bắt mất.
Đường Khiêm hiểu Lâm Tịnh đang định gì, gượng gạo: "Để bồi thường, bồi thường. Đồ mới của bẩn, là sư phụ, sẽ giúp con bé đền cho em một bộ mới."
Lâm Tịnh liếc : "Anh trở nên hào phóng như từ bao giờ thế?"
"..." Đường Khiêm thấy ấm ức, cảm giác như gì cũng sai, liền dứt khoát ngậm miệng .
Đường Khiêm nổi tiếng là keo kiệt, chỉ với khác mà còn với chính bản . Ai mà tin nổi là một ngôi hạng A, nhưng mỗi ăn nhà hàng sang trọng đều tỉ mỉ đóng gói đồ ăn thừa mang về cơ chứ.
---