“Tắm xong cũng cho xem!” Dù đang say, Thẩm Minh Dữu vẫn nhớ tới chuyện cô và Giang Trầm đang ầm ĩ ly hôn. Cô nhắc nhở: “Đừng quên, quan hệ của chúng là sắp chấm dứt. Đã sắp ly hôn , còn giúp em tắm, nghĩ thật!”
Giang Trầm quả thực những ý nghĩ ''.
vì vợ , đành lùi một bước, thỏa hiệp: “Vậy em tự tắm , nhưng tuyệt đối khóa cửa. Nếu bất kỳ vấn đề gì, gọi ngay lập tức. Anh sẽ đợi ngay ngoài .”
Lúc Thẩm Minh Dữu mới hài lòng cầm bộ đồ ngủ bước phòng tắm.
Giang Trầm chờ ở cửa, cứ mỗi một hoặc hai phút gõ nhẹ lên cánh cửa. Thẩm Minh Dữu đang tắm bực bội trả lời , thế là Giang Trầm dùng chiêu cũ để uy hiếp: “Nếu em trả lời, sẽ mở cửa bước đấy.”
Thẩm Minh Dữu đành mắng: “Đồ lưu manh!”
Hôm nay Giang Trầm gọi là đồ lưu manh nhiều , khẽ cong môi. Theo thấy, Thẩm Minh Dữu quả thật mắng , câu duy nhất cô chỉ mỗi câu thôi.
Chẳng mấy chốc Thẩm Minh Dữu tắm rửa xong.
Giang Trầm đỡ cô lên ghế sofa. Thẩm Minh Dữu xuống, nhắm mắt lập tức ngủ .
Giang Trầm thấy cô ngủ say, bèn cầm quần áo lên, bản cũng tự tắm.
Lúc tắm xong , Thẩm Minh Dữu vẫn ngủ say ghế sofa.
Giờ phút , trông Thẩm Minh Dữu thật mềm mại, cứ như về quãng thời gian khi cô đề cập đến chuyện ly hôn với . Mỗi trở về nhà, khi cô tắm xong và lên giường, cô đều trông cực kỳ dịu dàng và dễ chịu như thế .
Vì say nên gương mặt cô đỏ bừng, làn da mịn màng, trơn bóng non nớt, khiến hôn cô một cái.
Anh thầm , đưa tay xoa xoa bên má cô tát trong xe. Đằng nào cũng c.h.ử.i là đồ lưu manh , thể để cô mắng vô ích .
Nếu bây giờ hôn một cái, Thẩm Minh Dữu đang say mèm chắc chắn sẽ đột ngột tỉnh mà đ.á.n.h nữa !
Đã động lòng thì hành động. Giang Trầm xổm bên cạnh ghế sofa, vươn tay đặt lên má Thẩm Minh Dữu. Ngón tay cái tỉ mỉ lượn quanh gò má thanh tú của cô, đó di chuyển đến đôi môi đỏ mọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-show-truyen-hinh-den-ngoi-sao-mang/chuong-223.html.]
Hình dáng khuôn miệng của Thẩm Minh Dữu . Trước đây mỗi hôn cô, đều thích hôn môi cô nhất, giống như đang c.ắ.n một miếng thạch ngon ngọt đến nỗi thể ngừng nếm nếm .
Giang Trầm khom lưng, cúi sát xuống. lúc chuẩn chạm môi, trong đêm yên tĩnh, một tiếng gọi non nớt đột ngột vang lên:
“Ba ơi.”
Môi Giang Trầm gần như chạm môi Thẩm Minh Dữu, nhưng thấy tiếng “Ba” đó, lập tức giật , như điện giật, bật phắt dậy khỏi ghế sofa.
Đáng tiếc , vì cử động quá mạnh và tốc độ quá nhanh, khuỷu tay va sầm bàn gỗ cứng cáp xa.
Bàn bằng gỗ, cứng.
Mà tay của Giang Trầm... đau!
Sau khi Niệm Niệm tỉnh , thấy vẫn về, thế là cô bé trèo xuống giường, mở cửa tìm . Cô bé mơ mơ màng màng ngoài, hình như thấy bóng dáng ba đang rạp ghế sofa, nên mới gọi một tiếng ba.
Sau đó Niệm Niệm đ.á.n.h thức bởi hành động đột ngột của ba.
Cô bé chỉ gọi một tiếng ba mà thôi, ba vội vội vàng vàng như thế?
Niệm Niệm ngơ ngác : “Ba, ba đang gì ?”
“…” Giang Trầm trầm giọng : “Không gì cả.”
“Ồ.” Niệm Niệm cũng để ý ba cái gì, thấy đang ngủ ghế sofa, cô bé bước tới, xuống bên cạnh . Ghế sofa lớn, Niệm Niệm thể đó.
“Ba, và con sẽ ngủ ở đây.” Niệm Niệm ngáp một cái: “Ba lên giường ngủ .”
Giang Trầm: “...”
Giang Trầm ôm khuỷu tay đau nhức của . Anh thật sự nghĩ mãi vẫn hiểu nổi, vì khoảnh khắc cảm thấy chột đến .