Vì , Cố Ngải Phỉ đoán chồng Thẩm Minh Dữu sẽ tham gia chương trình, và quả nhiên, suy đoán của cô đúng.
Cần vài giờ bay hải đảo, đến tận giữa trưa, nhóm Thẩm Minh Dữu mới đặt chân tới nơi.
Các bà như Thẩm Minh Dữu tự lấy hành lý, trong khi các bạn nhỏ sẽ theo các bà sảnh sân bay chờ.
Thẩm Minh Dữu nhờ Phương Đường trông chừng Niệm Niệm giúp một lát.
Niệm Niệm cạnh Khương Húc. Sau khi đến cửa, cả nhóm chờ các .
Tử Ngải thích theo chị Niệm Niệm nhất, nên bé sát bên cạnh cô bé.
Bà Hứa Thục Lan thấy liền với Niệm Niệm: "Tử Ngải nhà chúng quý chị Niệm Niệm nhất đó. Niệm Niệm , con cứ coi bà như bà nội ruột của con , bà Hứa sẽ thương con thật lòng."
[Chắc là bà nội Hứa thấy chỉ bà nội của Niệm Niệm là tới, sợ bạn nhỏ thất vọng nên mới an ủi Niệm Niệm như , bà Hứa thật .]
[Thẩm Minh Dữu quan hệ với chồng, lẽ chồng cô cũng đối xử với Niệm Niệm bình thường. Các cụ trong nhà một đứa cháu trai, chứng kiến quá nhiều chuyện đối xử với cháu gái .]
[Thật cũng thể hiểu , Thẩm Minh Dữu nhiều thứ như , nhưng sống ở đời, chỉ cần là con thì thể nào chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Quan hệ chồng nàng dâu lẽ chính là điểm như ý duy nhất trong cuộc đời hảo của Thẩm Minh Dữu.]
…
Niệm Niệm quen với sự mật vồ vập của bà nội Tử Ngải. Cô bé lùi một bước, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết rút bàn tay nhỏ khỏi tay bà Hứa: "Niệm Niệm bà nội ruột của ạ."
Niệm Niệm mới thèm bà nội của khác bà nội ruột của nhé.
Hứa Thục Lan thấy cô bé thẳng thừng cự tuyệt, hề đón nhận ý của , bà cảm thấy mất mặt.
" bà nội của con tới." Bà buông tay, ôm Tử Ngải đang bên cạnh, cố tình chọc ghẹo Niệm Niệm: "Tử Ngải bà nội yêu thương, còn Niệm Niệm thì , chẳng con sẽ buồn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-show-truyen-hinh-den-ngoi-sao-mang/chuong-239.html.]
Niệm Niệm rằng buồn, nhưng thấy những bạn nhỏ khác bên cạnh thì đều bà ở đó, cô bé bỗng cảm thấy nhớ bà nội thật .
Niệm Niệm cúi gằm mặt xuống.
Thấy Niệm Niệm im lặng, ngược còn cúi gằm mặt xuống vẻ buồn bã, Hứa Thục Lan mỉm xoa đầu cô bé, dịu dàng an ủi: "Niệm Niệm đừng buồn mà..."
bà kịp hết câu, bỗng một giọng từ bên cạnh vang lên: "Niệm Niệm."
Niệm Niệm tiếng gọi, ngẩng phắt đầu lên. Khi thấy đối diện, đôi mắt cô bé bỗng sáng rực như một vì lấp lánh, bé con chạy về phía nọ, reo lên thật lớn: "Bà nội!"
[Ơ, mới gọi Niệm Niệm là bà nội của Niệm Niệm hả?]
[Nhìn Niệm Niệm trông vẻ vui đó, chẳng lẽ thật sự là bà nội cô bé ư?]
[Camera mau lia qua , xem rốt cuộc là ai!]
Camera lời, ước chừng ngay giây tiếp theo .
Camera bắt trọn hình ảnh một quý bà vóc dáng cao gầy, khuôn mặt bảo dưỡng kỹ lưỡng đến mức thể đoán tuổi tác thật. Bà mặc bộ quân phục rằn ri ngụy trang, mái tóc ngắn chải chuốt gọn gàng, sống lưng thẳng tắp. Mỗi bước chân sải , bà mang ủng leo núi bước đến đầy oai vệ, hiên ngang, thu hút bộ ánh của tại sảnh.
Niệm Niệm nhào lòng bà, gương mặt rạng rỡ đầy vui sướng, bé thốt lên: "Bà nội, Niệm Niệm nhớ bà lắm!"
[Vị chính là chồng của Thẩm Minh Dữu? Bà nội của Niệm Niệm? Mẹ của Giang Trầm? Thật... ngầu quá mất!]
[A… Chị gái mặc quân phục rằn ri trông thật trai, đó thật sự là bà nội của Niệm Niệm ?]
[Là kẻ nào quan hệ của Thẩm Minh Dữu và chồng cô , ha ha ha, đây chẳng là chồng cô tới ?]
[Rốt cuộc bà nội của Niệm Niệm nghề gì , cá tính nha! Chẳng lẽ bà là quân nhân ? Hay công việc đặc thù nào đó? Cách bà ăn mặc y hệt như gấp gáp chạy thẳng đến đây để ghi hình . Giờ thì tin lời Thẩm Minh Dữu , lẽ chồng cô thật sự bận rộn công việc, chứ cố ý đến!]