Từ Sinh Viên Đại Học Tôi Trọng Sinh Thành Tiểu Cô Nương 10 Tuổi - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-04-08 10:52:19
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi dịp hàng năm, các chư quốc sẽ tổ chức nghênh đón các sứ thần lân ban sang cùng trao đổi giao thảo, hơn cả chính là tổ chức thi tài tỉ thí với . Nam Cung quốc cũng ngoại lệ, là một trong tứ quốc cường mạnh nên hàng năm đứng chủ trì tổ chức các đại lễ giao hảo giữa các nước. Một phần là để củng cố tình ban giao giữa các bên, phần còn lại chính là nhân cơ hội này ngấm ngầm trỗ tài thi đấu với để xem bên nào có tài khí thịnh vượng hơn. Các đại nhân vật ̀i danh vượt trội, được thiên hạ bàn luận khen ngợi cũng từ đấy mà .

Đại hội tứ quốc lần này sẽ được tổ chức tại Nam Cung, đến lúc đó chỉ có sứ thần của Bắc Chu quốc mà còn có cả đoàn người của Tây Trục và Đông Hàn đến tham dự. Những ngày này, hoàng cung khắp nơi đều bận rộn chuẩn trang hoàng thật chu toàn. Không lâu nữa sẽ tiếp đón đoàn người ở các nước lân bang đến tham dự.

Trong lúc bọn họ đang bận rộn thì Lương Giai Mộc dạo gần đây vô cùng ̉nh rỗi, ai để nàng động vào bất cứ việc gì cả. Không phải là vì kính nể mà bọn họ chẳng qua là vì ganh ghét mới tìm cách cô lập, né tránh nàng. Từ khi trở về hoàng cung thì thái độ của tất cả bọn họ có thể nói là đại biến. Đặc biệt là các hạ nhân, cung nữ ở Loan Bảo cung, bọn họ thấy nàng như thấy tà, ở trước mặt thì xa lánh đố kị phía lưng thì chế nhạo khinh miệt.

"Yêu nữ đến rồi mau nơi khác."

"Nhìn ...đúng là xú nữ mà, bộ dáng quá khó coi rồi. Đến tỳ thiếp còn đủ tư cách huống hồ gì là vương phi."

"Ta thấy chắc chắn Trấn An Vương chỉ muốn đùa bỡn ả mà thôi."

"Đừng nói lớn tiếng, tránh để ả thấy sẽ hạ yêu thuật lên người chúng ."

"..."

Lương Giai Mộc che miệng ngáp một thật dài, những lời này nàng đến phát ngán rồi. Nàng mấy để tâm những lời lẽ tốt , bọn họ có miệng thì cứ việc nói, nàng ̉nh để quản. Một ngày nào đó thể nói nữa thì cũng thể trách được nàng nha. Lương Giai Mộc hiện ̣i đang muốn đến chỗ của Ngọc Quý Phi, khi nàng ấy té ngã thì sức khỏe vẫn còn rất yếu.

"Mộc Nhi muội đến rồi, qua đây ngồi ."

"Tiểu thư, tỷ cảm thấy khỏe hơn ?"

Lương Giai Mộc tiến đến rót nước mang đến cho nàng, tiện thể ngồi xuống bên cạnh.

"Muội yên tâm, cảm thấy tốt hơn rồi, này đừng gọi là tiểu thư như vậy cứ gọi thẳng nhũ danh của sẽ tốt hơn."

Lương Giai Mộc ánh mắt khẽ chuyển, nhẹ nắm lấy tay nàng .

"Tỷ có phải cũng đang chê cười muội như những người ?"

Lý Lâm Ngọc vừa liền bất ngờ, xua tay giải thích.

"Tiểu Mộc muội đừng hiểu lầm, ý phải như vậy. Ta chỉ là cảm thấy giữa mà muội tình cảm thiết thì..."

Lương Giai Mộc cười vui vẻ, thấy biểu tình nàng ấy lúng túng giải thích như vậy nàng liền trấn an.

"Được rồi, muội biết Ngọc tỷ là tốt nhất, tỷ làm giống với bọn họ những lời khó được chứ."

Lý Lâm Ngọc nhẹ thở phào, nàng còn tưởng lời nói vô tình vừa rồi sẽ Tiểu Mộc hiểu lầm.

"Muội cũng thật là, tỷ thật tò mò biết muội và Trấn An Vương quen biết từ lúc nào? Kể được ?"

Lương Giai Mộc khẽ cười, Lý Lâm Ngọc hỏi đến việc này thì thoáng nhớ lần đầu tiên gặp hắn chính là lần...nhìn thấy hắn tắm . Những hình ảnh lúc đó bất giác một lần nữa hiện trong đầu nàng, hơn nữa hiện ̣i nhớ lại có vẻ còn sống động hơn trước. Lương Giai Mộc còn nói gì thì gương mặt đã bắt đầu nhiễm đỏ, tim đập mạnh liên hồi.

"Tiểu Mộc muội đang nghĩ gì vậy?"

"Tiểu Mộc..."

"À...tỷ... gọi ."

Lý Lâm Ngọc quan sát thấy nàng sắc điện ửng hồng, hơn nữa...

"Tiểu Mộc...mũi của muội..."

Lương Giai Mộc khó hiểu theo phản xạ sợ lên mũi của mình, ngón tay nhỏ vừa tiếp xúc đã cảm nhận được thứ gì đó ẩm nóng. Thiên ạ~ phải chứ, nàng phụt cả máu mũi rồi. Nàng vội lấy khăn tay đặt lên mũi che giấu, thật xấu hổ chết được.

"Muội chứ?"

"Muội...muội ."

Lương Giai Mộc ở trong lòng thầm mắng chính mình, cảm thấy cả người như bị bóc hỏa. Nàng cũng phải là sắc nữ chính hiệu gì chứ, tại vừa nghĩ đến hắn thì liền thành như vậy. Chẳng lẽ đây là do ́c dụng của lần ăn quá nhiều bổ dược ?

Đúng lúc này A Lan cũng mang thuốc đến cho Ngọc Quý Phi, nhìn thấy Tiểu Mộc đang giữ khăn lụa mũi liền bước đến, tròng mắt đảo nhẹ vài cái tiếp đó lo lắng hỏi.

"Tiểu Mộc muội làm vậy?"

Trước thái độ quan tâm này của nàng , Lương Giai Mộc nhẹ đứng lên qua nơi khác, trong lòng theo bản năng sinh nghi hoặc. A Lan từ khi nào chủ động bày thái độ này rồi. Thật kì quái, nàng để lộ nội tâm trong lòng, chậm ̃i nói.

"Ta , cho tiểu thư dùng thuốc ."

"Được."

Lý Lâm Ngọc khi dùng thuốc xong cũng muốn nghỉ ngơi một chút nên gọi Lương Giai Mộc về phòng nghỉ ngơi sớm. Không ngờ khi trờ về đến phòng của chính mình thì bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ nhỏ.

"Tiểu Mộc, tỷ là A Lan đây."

Lương Giai Mộc ngồi yên ổn ghế, các ngón tay theo nhịp gỗ nhẹ mặt bàn, nét mặt lộ rõ vẻ suy sư. Sau đó giọng điệu trở nên bình thản để lộ suy nghĩ trong lòng.

"Vào ."

A Lan tay bưng theo một khay thức ăn nhỏ, nhẹ nhàng bước vào đặt xuống bàn gỗ. Thái độ niềm nở vui vẻ khác hẳn ngày thường.

"Ta có chuẩn một ít canh gà nóng, muội nhất ̣nh là ăn gì đúng . Mau dùng thử ."

Lương Giai Mộc nói gì chỉ nhìn nàng dò xét, A Lan như nhận thấy điều khác thường liền nhẹ giọng giải thích.

"Tiểu Mộc, lần này đến đây là muốn tạ tội với muội. Lúc trước là đúng, muội rộng lượng đừng để tâm, về chúng là tỷ muội tốt được ?"

Lương Giai Mộc khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt thâm sâu vui vẻ gật đầu.

"Được, chỉ cần A Lan tỷ làm khó thì chúng có thể làm tỷ muội tốt."

A Lan ngờ nàng đồng ý dễ dàng như vậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng.

"Muội đừng lo, lúc trước là do hồ đồ, về nhất ̣nh sẽ như vậy. Muội mau dùng ."

Nàng vừa nói vừa đưa chén canh nóng đến trước Lương Giai Mộc. Nàng cũng thuận theo đó cầm lấy từ từ nếm thử.

"Không bỏ thuốc đấy chứ?"

A Lan thoáng chút giật cả mình, ánh mắt lộ tia sợ sệt, miệng lắp bắp .

"Làm gì có chứ..."

Lương Giai Mộc cười đầy ẩn ý, nói lớn.

"Ta chỉ đùa thôi, A Lan tỷ tưởng là thật ?"

A Lan nét mặt ́i xanh, nàng nói như vậy cánh tay có chút run rẩy siết chặt vào ẩn dưới bàn lớn. Nàng cố nặng nụ cười gượng gạo nhằm che nổi bất an trong lòng.

"Muội...đừng đùa nữa mau ăn ."

Lương Giai Mộc nói gì, chỉ vui vẻ dùng canh nóng còn quên thuận miệng hỏi nàng .

"Tỷ có muốn dùng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-sinh-vien-dai-hoc-toi-trong-sinh-thanh-tieu-co-nuong-10-tuoi/chuong-57.html.]

A Lan lập tức xua tay từ chối.

"Không cần, muội tự mình dùng ."

Sau khi xác ̣nh Lương Giai Mộc đã dùng xong thì mới hài lòng vui vẻ rời khỏi.

"Muội chịu tha lỗi cho như vậy thật tốt, muội lâu nữa sẽ được Trấn An Vương nạp vào phủ, như vậy sẽ cần ở nơi này nữa. Ta thật sự chúc mừng muội."

"Được, đa tạ."

"Ta còn có việc làm, muội nghỉ ngơi sớm ."

Sau đó A Lan cũng vội vàng thu dọn các thứ bàn, điệu bộ gấp rút nói vài lời khách khí rồi cũng rời . Lương Giai Mộc muốn bận tâm đến nàng nữa, vươn vai ngáp nhẹ vài cái, mệt mỏi bước đến giường đắp chăn nằm xuống.

Không đầy hai khắc đó, ngoài trời cũng sắp về chiều. Trong căn phòng từ lâu yên tĩnh có tiếng động thì lúc này đây có tiếng cửa lớn bị đẩy nhẹ, đó là tiếng bước chân bước vào bên trong.

"Thái tử, nàng ấy thật sự đã ngủ mê rồi."

"Làm tốt lắm, nhất ̣nh sẽ trọng thưởng."

"A Lan đa ̣ thái tử gia, hiện tại Tiểu Mộc..."

"Bổn thái tử sẽ đưa nàng trước, còn phần ngươi ngày mai cứ như hề biết chuyện gì là được."

"A Lan đã hiểu, chỉ mong này sẽ được hầu hạ bên cạnh thái tử."

"Ngươi lui trước ."

"Vâng."

Bắc Đường Thiên Kỳ nhẹ mỉm cười thâm sâu đứng trước giường của nàng nhìn thật kĩ nữ tử đang bị hắn hạ dược cho ngủ mê bên dưới.

"Bổn thái tử đã nói sẽ giành được nàng, đem nàng trực tiếp biến thành người của ."

Hắn rất nhanh đưa Lương Giai Mộc lên cổ kiệu lớn đã chuẩn từ trước. Thần biết quỷ đưa nàng khỏi Loan Bảo cung, dưới kiệu lớn của thái tử Bắc Chu thì một ai dám ngăn cản. Hắn thuận lợi đưa nàng trước cửa lớn hoàng cung. Ở nơi đó đã có một cổ xe ngựa lớn chờ sẵn, mục ́ch của hắn chính là ̣m thời mang nàng rời khỏi hoàng cung giam giữ vài ngày. Sau khi đại hội tứ quốc kết thúc sẽ âm thầm đưa nàng trở về Bắc Chu quốc. Đến lúc đó Trấn An Vương dù có ̀i giỏi đến mấy, có thật sự điều tra được thì đã , hắn vẫn là lực bất tòng tâm, thể nào đến Bắc Chu để đòi người.

Lương Giai Mộc được mang lên xe ngựa, cổ xe ngựa lớn bắt đầu chuyển hướng đầu khỏi cửa cung. Trước cửa xe, ngoài một sa phu còn có một tên thủ hạ của Bắc Đường Thiên Kỳ.

"Thái tử, chúng về hướng nào?"

"Ra khỏi đây về hướng nam của hoàng thành, mau xuất phát ."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Tiếp thúc xe ngựa vang lên, xe ngựa bắt đầu lăn bánh được một đoạn ngắn thì phía trước bắt gặp một xe ngựa khác đang thúc tới hướng về phía bọn họ.

"Thái tử, phía trước đường còn có một cổ xe ngựa lao đến."

"Không cần làm lớn chuyện, cứ nhường đường sang một bên là được rồi."

"Bẩm Thái tử, xe ngựa phía trước là của Trấn An Vương."

Tên thủ hạ của Bắc Đường Thiên Kỳ lúc đầu còn nhìn rõ, nhưng khi xe ngựa càng tiếng gần hơn thì liền nhận ấn kí hình hoa mai trắng năm cánh xe ngựa. Chính vì vậy hắn rất nhanh liền nhìn được người ngồi xe ngựa là ai.

Bắc Đường Thiên Kỳ đến cái tên này thì mi mắt chợt chớp động, ấn đường cũng nhíu chặt. Không ngờ trùng hợp như vậy đụng trúng Nam Cung Dạ ở nơi này.

"Ngươi cho người tránh sang một chút, trước mắt được gây bất kì động thái nào. Cứ chậm ̃i mà thúc ngựa qua là được."

"Thuộc hạ đã rõ."

Xe ngựa phía trước đúng thật là của Nam Cung Dạ, hắn lúc này ̣nh vào hoàng cung giao một vài văn kiện quan trọng cho hoàng thượng.

"Vương Gia...nếu thuộc hạ lầm thì phía trước chính là xe ngựa của Thái tử Bắc Chu. Thuộc hạ có thể nhận tên thủ hạ luôn theo sát hắn."

Nam Cung Dạ một tử y tiêu sái ngồi trong xe ngựa, tay đang cầm một quyển sách cổ chú tâm đọc. Vừa những lời của Tần Luân nói, hắn buông dở quyển sách đang đọc tay xuống, môi mỏng khẽ động.

"Ngươi nói sai chứ?"

"Tần Luân nắm chắt ́m chín phần."

Nam Cung Dạ đưa tay vén nhẹ rèm che phía trước, ánh mắt chứa đựng sự nghi hoặc nhìn về xe ngựa đối diện. Thái tử Bắc Chu hiện ̣i phải nên ở trong cung , hắn giờ này xuất cung rõ là có ý gì.

"Ngươi đến đó dừng xe lại, bổn vương muốn chào hỏi một chút."

"Xì..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cương ngựa được giữ , xe ngựa của Nam Cung Dạ hiện ̣i đang đứng phía trước đầu xe của Bắc Đường Thiên Kỳ.

"Thái tử, bọn họ ngừng xe rồi, biết có phát hiện chuyện của chúng ?"

"Ngươi giữ bình tĩnh một chút, nhất ̣nh để lộ bất kì sơ hở nào."

Vừa nói xong đã bên tai truyền đến tiếng nói của Nam Cung Dạ.

"Không ngờ trùng hợp như vậy, bổn vương có thể gặp thái tử Bắc Chu ở nơi này."

Bắc Đường Thiên Kỳ nhẹ nhíu mày, đôi mắt chứa đầy sự thù ̣ch. Hắn vội cẩn thận kéo rèm che phía trước, trực tiếp bước khỏi xe ngựa. Bên tay cầm theo quạt ngọc nhẹ phẩy trước ngực, bộ dáng vô cùng phong lưu tiêu dao.

"Ta cũng ngờ gặp được Trấn An Vương ̣i đây, đúng thật quá trùng hợp rồi."

"Bổn vương là vì có công vụ muốn vào hoàng cung một chuyến, còn thái tử đây biết đột ngột xuất cung là có chuyện gấp gì rồi ?"

Bắc Đường Thiên Kỳ bày dáng vẻ bình thản nhất có thể, giấu kín tâm tư sâu thẩm đã bắt đầu gợn sóng của hắn lúc này.

"Không có chuyện gì gấp cả, chỉ là cảm thấy hoàng cung có phần buồn chán nên muốn bên ngoài dạo chơi một chút. Ta cũng là lần đầu tiên đến Nam Cung, muốn nhìn ngắm nơi đây nhiều hơn. Trấn An Vương ngài là nhân lần này mời ngài uống vài ly."

Nam Cung Dạ nhẹ cười lạnh, hàn khí bao phủ khắp người toát một sức ép lớn cho đối phương.

"Thái tử thật có nhã hứng, bổn vương vẫn còn việc phải làm nên nhận nổi ly rượu này. Chỉ có điều thái tử phận cao quý, ngoài nếu xảy chuyện gì Nam Cung gánh nổi. Thỉnh thái tử cẩn trọng thì hơn."

Nam Cung Dạ vừa nói ánh mắt mơ hồ chuyển đến phía rèm che của hắn , muốn quan sát xem có điểm gì khả nghi .

"Đa ̣ vương gia ngài đã lo nghĩ, Thiên Kỳ tự biết thận trọng để người khác dễ dàng lấn át được."

Lời nói này rõ ̀ng là đang ám chỉ đến Nam Cung Dạ. Nam Cung Dạ mấy tin lời nói của hắn nhưng vẫn nhìn bất kì sơ hở nào gương mặt hắn . Hiện ̣i có muốn cũng thể tùy tiện trực tiếp dò kiểm tra xe của hắn được.

"Thái tử nói rất , bổn vương nên trước đây."

"Được, lần Thiên Kỳ mời ngài một ly."

Xe ngựa của Nam Cung Dạ cũng rời , Bắc Đường Thiên Kỳ lúc này mới thở nhẹ một . Trước ánh mắt như muốn lột trần suy nghĩ của người khác như vậy, Nam Cung Dạ quả thật quá lợi hại. Nếu là người khác nhất ̣nh đã sớm hắn nhìn hết thải tâm can.

Bắc Đường Thiên Kỳ bước lên xe nhìn nữ tử đang ngủ say yên ổn thì khôi phục lại nụ cười ôn nhu. Nàng đã ̣nh sẽ thuộc về một mình hắn.

"Mau thôi."

Loading...