Thời Việt sốt ruột, cho thời gian chuyện mà nắm tay chạy .
"Cậu hiểu lầm ! Anh ép buộc . , cần đưa rời ."
Cậu ngơ, kiên quyết : "Huyền Tưởng, điên , rốt cuộc rõ lời ? Mấy ngày nay luôn giám sát! Anh bình thường! Đến báo cảnh sát cũng vô dụng! Có đe dọa ?"
Trực thăng ầm ầm hạ xuống, bên tai chỉ còn một trận ù điếc.
Thời Việt che chắn phía , cảnh giác đàn ông chậm rãi bước xuống từ trực thăng.
Đèn tuần tra trong trang viên chiếu , cái bóng của kéo dài , càng thêm áp lực và rợn .
Ryan Arnold với vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh nhạt.
"Are you lost?"
lọt đôi mắt xanh sâu thẳm của , ngớ .
Ánh mắt của Ryan Arnold từ từ di chuyển xuống dán chặt bàn tay đang nắm chặt của và Thời Việt. theo phản xạ rút , nhưng Thời Việt kéo lưng.
"Lạc đường? Anh mà thấy ngượng ! Không bắt cô đến đây ư? Hai chia tay . Cô thích , nên buông tay . Không thể chia tay trong hòa bình ? Còn bắt cóc bạn gái cũ, đúng là một tên điên!"
Cậu sống ở Anh mấy năm, tiếng Anh nhanh nhưng Ryan Arnold thèm để ý. Anh một lời, chỉ nghiêng đầu, thuộc hạ bên cạnh lập tức hiểu ý. Chỉ vài giây , Thời Việt khống chế.
Tất cả những chuyện xảy quá đột ngột.
Lòng bàn tay của Ryan Arnold phủ lên cổ tay Thời Việt kéo, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mạch đập của .
"Lẽ nên cho em thấy bộ dạng thực sự tức giận của sớm hơn. Như , hôm nay em sẽ dám cùng ."
" định , bỏ qua cho..."
Anh giơ tay lướt qua má , hung tợn nâng cằm lên: "Nghĩ kỹ hẵng mở miệng. Dám cầu xin thì c.h.ế.t chắc."
Anh ghì chặt cằm , cúi xuống, môi chạm môi , mãnh liệt chặn thở của .
giãy giụa thoát, chỉ thể lợi dụng lúc lùi , c.ắ.n một cái môi của .
Bị vây quanh chứng kiến cảnh tượng , cảm thấy hổ. giơ tay tát một bạt tai mặt . Trong trường săn trống trải, tiếng tát vang giòn.
kéo mạnh lòng, lúc va vòng tay , dường như một vật cứng đụng trúng.
… Anh súng.
Mắt trợn tròn, sợ nổi điên.
Trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, Ryan Arnold giữ chặt gáy , bằng một tư thế chiếm hữu. Anh nghiêng đầu đàn ông đang khống chế đất, tiếng động nhướng mày.
"Phụ nữ đáng tin."
Ngón cái của lướt qua vết m.á.u rỉ từ vết c.ắ.n ở môi của : "Thứ cảm giác an … là vẫn tự tạo ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-truong-dinh-menh/chuong-5.html.]
Anh dặn dò thuộc hạ vài câu. Không dừng , vòng tay ôm eo , một tay vác , bờ vai rộng vững chắc, an .
Mãi cho đến khi qua hành lang treo đầy những bức tranh cổ điển, vẫn giãy giụa đòi xuống: "Anh thả xuống ! Anh đưa ? Đồ khốn! Đừng ép hận !"
ầm ĩ ngừng.
Ryan Arnold đủ kiên nhẫn đưa về lâu đài. Trong trường săn một tòa nhà dùng để nghỉ ngơi khi săn bắn.
Trong phòng đặt sừng hươu, đồ sứ trang trí, tường treo tiêu bản động vật, còn lưu dấu vết truyền thống săn b.ắ.n của giới quý tộc xưa.
Sau khi đặt xuống, vội vàng hỏi dồn: "Thời Việt ? Anh gì ? Cậu chỉ là bạn học của ! và quan hệ gì khác! Anh đừng hại !"
"Suỵt. Đừng nữa."
Anh bịt miệng , cho : "Nếu em ngậm miệng, e là sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g em."
Tiếng “ư ư” của lập tức ngừng .
Lúc mới giãn mày, giọng mang theo ý : "Cậu ... xử lý ."
Nói xong, chậm rãi cởi quần áo, cơ n.g.ự.c hồng hào ẩn hiện.
Nước mắt lập tức tuôn ngừng: "Người thích ! thích , tại liên lụy vô tội? Đồ khốn! Đồ điên! Đồ thần kinh! Sao thể hại khác như ! ghét !"
Những lời mắng c.h.ử.i của hề mảy may bận tâm: "Em đang mắng ? Không hiểu, như đang nũng . Lát nữa nếu mạnh quá, em cũng sẽ nũng như ?"
cảm giác sắp đến mức thở nổi, vì gián tiếp hại c.h.ế.t .
Ryan Arnold cúi mắt , thở dài một tiếng.
Anh gọi một cuộc điện thoại, ở đầu dây bên giục : "Huyền Tưởng! Không chứ! Cái thằng cha Anh đó đưa cho một triệu, kêu rời xa , là ý gì ?"
là một tình tiết kinh điển.
Cuộc gọi ngắt, Ryan Arnold từng bước tiến đến gần .
"Vẫn còn ?"
Cảm thấy khí chất đúng lắm, lùi từng chút một, ngã nhào xuống nệm Tatami.
Anh ghì chặt hai tay , giơ qua đầu: "Đã hôn ?"
"Chưa."
"Người em thích ?"
"Không ."
"Vậy còn ? Bé yêu lòng . Không yêu . Tại thể yêu ? Cầu xin em cho . Tại yêu ?"