Lão Phu Nhân  xong, mặt bà tái nhợt như tro tàn.
Còn Tần Như Ca   ngạo nghễ: “Sở Tư, ngươi ngoài một khuôn mặt  , còn  gì hơn ? Ta mới là đại nữ tử thực sự!”
Ta bật , giọng giễu cợt: “Ồ? Đại nữ tử mà vì một nam nhân mà sống dở c.h.ế.t dở ? Thật đáng thương.”
Tần Như Ca nghiến răng: “Ngươi… c.h.ế.t đến nơi  mà còn mạnh miệng.”
Câu   dứt,  bên cạnh   xuất hiện hàng chục cao thủ áo đen.
Tần Như Ca sững sờ,  nhanh chóng hiểu . Nàng gầm lên: “Thì  ngươi  sớm chuẩn ! Ta  ngay ngươi  đơn giản như vẻ ngoài yếu đuối đó!  hôm nay —  sẽ tự tay bắt ngươi, bẻ gãy tứ chi của ngươi, ném ngươi  ổ ăn mày cho bọn chúng chà đạp!”
Ánh mắt nàng như lưỡi d.a.o rạch nát  khí, hận thù ngập tràn.
Hai phe nhân mã lao  . Tiếng gươm đao, tiếng cung nỏ vang lên loạn xạ.
Khói bụi phủ kín sân, mùi m.á.u lan nồng nặc.
Ta lùi  vài bước,  đấu cận chiến mà nương theo tường, dùng cung nỏ b.ắ.n liên tiếp.
Mũi tên nào cũng nhắm thẳng  những kẻ tiến gần.
Ta  rõ điểm mạnh của  —   sức, mà là đầu óc và sự bình tĩnh.
  lượng  của Tần Như Ca càng lúc càng đông,  buộc  rút lui.
Lão Phu Nhân co rúc trong góc, run rẩy cầu khấn, ánh mắt tuyệt vọng  theo .
“Bắt lấy ả tiện nhân đó cho !” Tần Như Ca hét lên, giọng đầy căm hận. “Ai bắt  ả, thưởng trăm lạng vàng!”
Tiếng hò reo vang dậy. Khi  gần  bao vây, tiếng vó ngựa chấn động vang lên từ xa.
Khương Tư Viễn xuất hiện — áo giáp loang máu, ánh mắt rực lửa.
Hắn cưỡi ngựa lao đến, quát vang: “Dừng tay! Không   tổn thương phu nhân của !”
Tần Như Ca giận dữ, giương cung nhắm thẳng về phía , b.ắ.n liên tiếp.
Ta  yên, mỉm  lạnh lẽo — cố ý  mồi nhử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-tu-truyen-tu-hat-giong-xau-den-nguoi-nam-quyen/chuong-20-luoi-guom-cuoi-cung.html.]
Khi một mũi tên xé gió bay tới, Khương Tư Viễn  do dự nhảy khỏi ngựa, ôm chặt lấy .
Mũi tên cắm sâu  lưng .
Chưa kịp thở, mũi thứ hai  lao tới.
Khương Tư Viễn rên khẽ,  hình chao đảo nhưng vẫn siết  trong lòng, giọng khàn đục:
“Phu nhân… nàng   chứ?”
Ta chớp mắt,  thản nhiên.
Khương Tư Viễn   vài , thấy  mặc võ phục, tay ôm cung nỏ, lửa giận  hỏi thêm điều gì hiện rõ  mặt , nhưng ngay lúc đó một thanh trường kiếm  kề  cổ  —  của Tần Như Ca  hề khoan nhượng.
Tần Như Ca như  gầm lên: “Khương Tư Viễn! Chàng  phụ ! Đến lúc , Chàng vẫn chỉ lo cho tiện nhân  ?! Chàng thông minh cả đời mà ngu  một ! Ả  từng yêu Chàng, Chàng cũng  từng hiểu Ả!”
Ta  cưỡi ngựa,  b.ắ.n cung,  g.i.ế.c . Yếu đuối chỉ là vỏ bọc, đủ để che mắt những kẻ  thấu hiểu.
annynguyen
Khương Tư Viễn   ngơ ngác, định mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng hành động nhanh như chớp —  rút kiếm, phản kích một nhát về phía  lưng Tần Như Ca. Hơi thở Tần Như Ca chao đảo, nàng thổ huyết,  từ từ quỳ xuống; những ngón tay run rẩy  nữa rút kiếm  nắm chặt, c.h.é.m về phía  lưng Khương Tư Viễn.
Lời  sắp c.h.ế.t thường là lời thật nhất. Tần Như Ca rơi lệ giữa sân, giọng nghẹn chứa oán hận: “Khương Tư Viễn, Chàng thực sự  nên phụ ! Từ nhỏ đến lớn, bất cứ thứ gì   đều  từng thất bại. Ta bắt Phụ Vương ép Chàng  thỏa hiệp,  từng bước khiến Chàng bán nước cầu vinh. Người    ,  sẽ hủy hoại! Cho nên… Khương Tư Viễn, chúng  cùng  c.h.ế.t !”
Đồng tử của Khương Tư Viễn mở to,  rút kiếm , và Tần Như Ca gục xuống ngay tại chỗ.
Khương Tư Viễn cũng  khá hơn. Mũi kiếm của nàng  xuyên trúng  ; cùng với những vết thương cũ,  kiệt sức đến tận cùng nhưng vẫn cố   với sự cố chấp  chịu buông. Máu tuôn  ngoài khóe miệng, lời  nghẹn từng mảnh: “Phu nhân… nàng  từng…”
Ta  còn lòng  nào để an ủi. Ta lắc đầu, mặt  một tia thương xót, lạnh lùng đáp: “Không từng yêu.”
Ánh sống trong mắt  tắt hẳn. Khương Tư Viễn vẫn mở to mắt, nhưng tâm thần  rời khỏi  xác —  c.h.ế.t trong tư thế quỳ, mắt  thẳng về phía ,  chớp.
Khi Thẩm Gia Đại Lang dẫn  đến, những tùy tùng của Tần Như Ca hoặc  c.h.ế.t, hoặc tản về tứ phía. Nhìn thấy Biểu Huynh,  nắm chắc tình hình, và hỏi thản nhiên: “Thái Tử Dư Khải thắng   ?”
Biểu Huynh gật đầu, xốc ngựa xuống, tiến sát kiểm tra   : “Biểu , Thái Tử sai  đến hỗ trợ ngay khi nhận  tình báo của . Nhờ đó Điện Hạ lệnh đóng chặt cửa thành — những  man di lọt  thành  ai thoát .”
Rất . Nhị Hoàng Tử  thất bại. Giống như kiếp , nhưng thuận lợi hơn:  việc kết thúc sớm hơn hai năm, và hai mạng  trong triều cục   rút bớt.
Thẩm Gia Đại Lang im lặng một lúc,   xác Khương Tư Viễn thật lâu,  khẽ: “Khi Nhị Hoàng Tử mưu phản thất bại, Phó Hoài  thể  chạy trốn.  khi  tin Quốc Công Phủ  tấn công,   bỏ lỡ cơ hội chạy trốn, vội  về.”
Nghe ,  mỉm  lạnh. Tai họa  vốn do Khương Tư Viễn tự mang đến;   cần   ơn ai. Ta chỉ gật đầu, : “Biểu , nếu   gì  đổi, Thái Tử sớm sẽ đăng cơ. Người nhà họ Thẩm  rạng danh.”