Tân Đế bật , nửa kinh ngạc nửa thích thú. “Nói tiếp ! Hóa  trong triều của Trẫm, từng  đều là một cuốn sách đầy chuyện!”
Ta  đồng hồ cát, lạnh lùng đáp: “Hoàng Thượng, thần còn việc  xử lý. Lần  thần kể tiếp,  chứ?”
Chàng  ,  vẻ tiếc nuối.  Tân Đế hiểu rõ:    loại nữ nhân sẽ tự nguyện ở  hậu cung. Không ngai vàng nào giam  ,  hoàng ân nào khiến  khuất phục.
Ta rời khỏi cung trong đêm,  lên xe ngựa. Vừa  định chỗ , Thúy Nương  đưa đến một bát t.h.u.ố.c nóng hổi.
“Chủ tử, t.h.u.ố.c hỗ trợ thụ thai. Người nên uống khi còn nóng.”
Ta  làn khói t.h.u.ố.c bốc lên, môi khẽ cong.  ,  cần một đứa con. Một quân cờ mang huyết thống hoàng gia — thứ mà cả thiên hạ  thể phủ nhận.
Mối quan hệ giữa  và Tân Đế,  là quân thần,  là tình nhân.  cả hai vị trí  đều   nền móng chắc chắn. Lòng   thể đổi, lời thề  thể phai, chỉ huyết mạch mới là xiềng xích  thể cắt đứt.
annynguyen
Nếu một ngày Tân Đế  lòng,  diệt ,  vẫn còn đứa trẻ  — vương bài sống trong tay .
Dù  phủ nhận, dù triều đình đồn đoán, dù hậu cung dậy sóng, ai cũng  một sự thật  thể chối cãi: đứa con trong bụng , tám phần là huyết mạch đế vương.
Và đến lúc đó…
Ngay cả ngai vàng ,  cũng  thể chạm tới bằng đôi tay nhuốm m.á.u của chính .
Phiên Ngoại: Kiếp Trước Một Đời U Uất
Thù của Phụ Mẫu và A Tỷ, cuối cùng  cũng  báo .  kỳ lạ  — lòng  vẫn trống rỗng, như thể những oán hận năm xưa hóa thành tro bụi, chỉ còn  một  lặng kéo dài đến vô tận.
Gia đình họ Dư, vì thương hại  cô độc mất  , vẫn luôn che chở . Họ đối đãi  tử tế, ôn hòa, khiến  ngoài   đều   “phúc khí sâu dày”.
Chỉ là… Dư Khải —  mà cả đời   từng gọi là phu quân —  là một kẻ ngốc. Một khúc gỗ  , trong đầu  chỉ chứa đầy những đạo lý cũ kỹ và giáo điều.
Làm   khiêm tốn lễ nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-tu-truyen-tu-hat-giong-xau-den-nguoi-nam-quyen/chuong-24.html.]
Giữ nhà  cần kiệm liêm chính.
Đối nhân xử thế  hòa thuận, nhu thuận.
Những câu ,   thể     suốt cả buổi, giọng đều đều, đến mức  chỉ  dùng roi quất  tường cho đỡ buồn ngủ.
Mỗi khi tuyết rơi, Dư Khải nhất định kéo   sân ngắm tuyết. Chàng  giữa gió lạnh, áo choàng trắng vướng tuyết, dáng vẻ tưởng chừng phong nhã vô song.   đó,   bắt đầu tức cảnh sinh tình, ngâm thơ  văn,  dừng  cho đến khi  suýt đóng băng.
Chàng yêu thương súc vật đến mức kỳ quặc. Có   định nướng thịt thỏ, Dư Khải nghiêm mặt :
“Thỏ đáng yêu như ,   thể ăn ?”
Ta   hai lời, chờ  xoay lưng  liền nhóm lửa, nướng chín con thỏ, ăn ngay  mặt . Chàng chỉ  thở dài, ánh mắt như  giảng thêm một bài đạo lý về lòng nhân từ.
Ngày tháng bên Dư Khải, yên  đến tẻ nhạt. Không  thất,  tranh chấp nội trạch, Bà Mẫu hiền lành,   khen ngợi  là phúc phụ hiền thê. Chỉ    — đời  đang từng ngày mục ruỗng trong cái gọi là “bình yên ”.
Dư Khải    . Chàng  sa đọa,  bạc bẽo,   tổn thương ai.
  cũng chẳng bao giờ khiến  sống thật.
Cả đời ,  như con chim  nhốt trong chiếc lồng dát vàng, đủ ăn, đủ mặc, nhưng chẳng  tự do.
Ngày  c.h.ế.t, gió mùa đông thổi lạnh buốt. Trước khi  thở cuối cùng rời khỏi lồng ngực,  nghĩ:
Nếu  thể sống ,  tuyệt đối sẽ  để A Tỷ gả  Quốc Công Phủ.
Và càng  bao giờ,  bao giờ, cùng Dư Khải sống một đời u uất như thế nữa.
A Tỷ  c.h.ế.t trong bi kịch, còn … chẳng  cũng chỉ đang sống hoài phí một kiếp  ?
— Hết —