“Nói  cũng   , đây cũng là  của .”
annynguyen
Ta khẽ ngẩng đầu, giọng run run mà đầy ẩn ý.
“Thiếp  đây chỉ   Dư Khải là  chính trực, bên cạnh   thông phòng tiểu , tối qua lầm tưởng Quốc Công Gia là , nên mới  tâm  ý  Phu Quân như thế.”
Lời  mềm mại, nhưng từng chữ như mũi d.a.o cắm  lòng tự tôn của Khương Tư Viễn.
Hắn cau mày, ánh mắt lóe lên tia  cam lòng.
Hắn ham   thể Ta, nhưng như  còn  đủ.
Ta   nếm thử cảm giác mất  sự kiểm soát,   tin rằng chính  đang dần yêu Ta.
Bởi vì nam nhân… chỉ thực sự mê mẩn những thứ khó  .
Lão phu nhân bên cạnh vội nháy mắt liên tục với , ý bảo giữ lấy Ta.
Khương Tư Viễn —    đời ca tụng là chính nhân quân tử —  chính là kẻ giả nhân giả nghĩa nhất.
Một khi  “phạm sai lầm”,  sẽ  cho phép bản   chịu trách nhiệm.
Hắn bước đến gần Ta, giọng bỗng dịu , ngay cả bản   cũng  nhận :
“Phu nhân,   tâu với Hoàng Thượng. Chuyện gả nhầm  thành sự thật,  thể đổi . Chi bằng cứ thế mà . Từ nay về , nàng chính là thê tử của , Khương Tư Viễn.”
Ta ngẩng đầu, để ánh mắt bất an lướt qua hai  thất đang  trong góc phòng.
Một  là Tần Như Ca — hồng nhan   mang về từ chiến trường, dáng  thẳng, giữa hai đầu mày vương chút  khí, bên hông vẫn còn đeo roi.
Nhìn roi , Ta nhớ đến những vết thương  t.h.i t.h.ể A tỷ kiếp … m.á.u đỏ như lửa.
Người còn  là Diệp Ly, nghĩa nữ của Lão phu nhân, giỏi  bộ yếu đuối mà tâm cơ  sâu hơn biển.
Hai , một là tình cũ, một là  nhà, đều là gai trong mắt Ta.
Ta khẽ thở dài, giọng nhẹ như tơ:
“Sớm  Phu Quân  hai  trong lòng,  nhất định sẽ  gả tới.  hiện giờ…  là Chính Thê, tự nhiên   lòng khoan dung.”
Lời  nhu hòa, nhưng mũi dùi  chĩa thẳng  Tần Như Ca và Diệp Ly.
Hai  liếc , trong ánh mắt lập tức nảy lửa.
Một  hận  xem như tiểu , một  sợ vị trí của  lung lay.
Còn Ta,  giữa gian phòng ngập ánh nến, chỉ khẽ cong môi.
Trò vui — cuối cùng cũng bắt đầu.
Khương Tư Viễn thừa nhận  là thê tử của  ngay  mặt  .
Ta tự nhiên thuận theo nước cờ  mà xuống, bởi nếu cứ  lớn chuyện, ván cờ  sẽ chẳng còn thú vị.
  vẫn để lộ chút sầu muộn — như một vết nứt nhỏ đủ khiến  khác mềm lòng.
Thấy  cuối cùng cũng  còn nằng nặc đòi rời , Lão phu nhân âm thầm thở phào, cơn tức cũng nguội dần.
Tiểu cô tử tuy chẳng ưa , nhưng   rõ ngoại tổ gia  là thủ phú thiên hạ, mắt nàng sớm sáng lên vì của hồi môn.
Không . Ta chỉ sợ họ  tham tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-tu-truyen-tu-hat-giong-xau-den-nguoi-nam-quyen/chuong-4-cam-bay-cua-ke-thua-thiet.html.]
Có lòng tham, tự nhiên sẽ  yếu điểm.
Khương Tư Viễn  nếm qua mùi vị ngọt ngào .
Đêm qua, hai  quấn quýt như keo sơn. Ta ngoài mặt hiền hòa, nhưng   cách khiến đàn ông  thể rời nổi.
Đáng tiếc, lúc    chẳng buồn  thẳng  , chỉ cúi mắt, khiến  ngứa ngáy như  gai cào trong tim.
Hắn chẳng còn tâm trí  mà dỗ hồng nhan tri kỷ, liền cùng  trở về phòng.
Khi chỉ còn hai ,  khẽ rơi vài giọt lệ, nghiêng nửa mặt về phía , giọng run rẩy như gió lay:
“Nghe  Tần Như   là nữ tử  quen  ở biên quan, hai  từng cùng   sinh  tử, thật khiến  ngưỡng mộ.
Còn Diệp Ly  là thanh mai của Phu quân… thật may mắn, hai  đều hiểu lòng .”
Ta dừng , khẽ thở dài.
“Không như … Ban đầu,  vốn nên là tiểu di tử của Phu quân…”
Tỷ phu và tiểu di tử — mối quan hệ đó, chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến lòng  xao động.
Khương Tư Viễn nắm vai , kéo  đối diện với , ánh mắt  sâu thẳm:
“Phu nhân, nàng và  là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Nàng  hiểu chuyện, tự nhiên sẽ giúp  quản lý  hậu trạch.
Tần Như và Diệp Ly đến , nhưng xét về  phận, họ chẳng thể sánh với nàng.”
Phải .
Một  là con gái tướng biên ải, một  chỉ là gia sinh tử — cộng  cũng chẳng bằng  phận Đích Nữ nhà họ Sở.
Thế nhưng kiếp , A tỷ  c.h.ế.t tức tưởi trong hậu trạch, còn  vẫn sống thản nhiên như chẳng  gì xảy .
Sao bây giờ, chỉ đổi một ,    đổi đến ?
Ta mỉm , nhẹ nhàng nắm lấy tay  —  bất ngờ c.ắ.n xuống.
Hắn giật , nhíu mày vì đau, nhưng   đẩy , chỉ hỏi khẽ:
“Phu nhân, nàng  gì ?”
Ta buông tay, để  dấu răng rõ rệt  mu bàn tay , giọng ngọt như rót mật:
“Phu quân,  xem,      dấu ấn của  . Chàng là  của .”
Khương Tư Viễn ngẩn  một khắc,  bật .
Hắn ngạo mạn, luôn    khác công nhận —   khéo léo biến điều đó thành dây xích trói .
Một câu , hiệu quả còn hơn vạn lời nũng nịu.
Hắn quả thật…  thành con cờ trong tay .
Ánh mắt Khương Tư Viễn dần tối , mùi ám  lan tràn trong  khí.
 đúng lúc , bên ngoài vang lên giọng nữ tỳ:
“Quốc Công gia, Tần di nương tái phát bệnh cũ, kính xin ngài qua xem một chút.”
Ta ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong.
Tần Như… nữ tử từng đỡ một mũi tên    chiến trường.
Lần , để xem…  sẽ lựa chọn ai.