Vết thương cũ của Tần Như ở chân, mỗi khi gió rét  mưa sa  “tái phát”.
   rõ — đó chẳng qua là khổ nhục kế.
Kiếp , nàng từng giả bệnh để ép A tỷ giao  cây nhân sâm trăm năm trong của hồi môn.
A tỷ mềm lòng, cuối cùng vẫn đưa.
Thế mà Tần Như và Khương Tư Viễn chẳng những  cảm kích, ngược  còn trách nàng ích kỷ, chậm trễ khiến bệnh “cũ” của Tần Như thêm nặng.
Từ đó, danh tiếng A tỷ  bôi nhọ, còn Tần Như đường hoàng trở thành “ tri kỷ đáng thương”.
Lần , khi Khương Tư Viễn  định cáo từ để qua xem Tần Như,  khẽ kéo tay  , dịu giọng :
“Phu quân, bên   lão sơn sâm trăm năm,   ích cho bệnh cũ lâu năm. Nghĩ là Tần    thể dùng .”
Ánh mắt  khựng , từ ngạc nhiên đến thán phục.
Hắn nhất định cho rằng  “yêu ai yêu cả đường ” — quan tâm  đến mức thương cả   thương.
Đàn ông luôn thích tự thêm kịch  cuộc đời , thích nghĩ rằng nữ nhân bên cạnh họ đều vì yêu mà rộng lượng.
Lúc , Khương Tư Viễn hẳn đang thấy  vĩ đại lắm —   một chính thê “hiểu chuyện”,  hiền hậu,  bao dung.
Hắn khẽ gật đầu,  vài lời cảm tạ,  mang theo nhân sâm núi rời .
Ngay  đó, bộc nhân  mang đến từng rương châu báu, vàng bạc lấp lánh.
“Phu nhân,”  , “Quốc Công gia dặn, tất cả đều là lễ tạ cho .”
Ta khẽ mỉm , thưởng cho bộc nhân  một nén bạc.
Đợi   , Thúy Nương mới che miệng  khẽ:
“Một cây nhân sâm giả, đổi lấy cả tấm lòng của Quốc Công gia — quả là món hời. Dù  Tần di nương cũng giả bệnh,  ăn  thì cùng lắm… chỉ bổ cho tâm nàng thôi.”
Ta tựa lưng  ghế, khẽ nhấp một ngụm , đáy mắt ánh lên tia  lạnh.
Kiếp , A tỷ  họ dắt mũi mà c.h.ế.t.
Kiếp , để xem ai mới là  mắc câu .
Ngày hôm , hai  thất chính thức đến dâng  cho .
Khương Tư Viễn tối qua ngủ ở viện Tần Như Ca, sáng nay sắc mặt nàng  hồng hào, môi còn vương ý , rõ ràng một đêm yên lành.
 ánh  Tần Như Ca dành cho ,  đầy châm chọc và địch ý.
Nàng  từng cùng Khương Tư Viễn kề vai chiến đấu nơi biên quan, tưởng rằng thứ “tình sinh tử”  đủ khiến nàng   chỗ  trong lòng .
Đáng tiếc, nữ nhân mãi  thể mang thai, dù  ân cũng  thể “mẫu bằng tử quý”.
Xuất  thấp kém,  phận  chỉ là  thất – nàng  dù  phục, cũng  thể  đổi.
Ta thong thả nâng chén , khẽ  sang Diệp Ly đang  , giọng  mềm như gấm lụa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tu-tu-truyen-tu-hat-giong-xau-den-nguoi-nam-quyen/chuong-5-van-co-nhan-sam.html.]
“Tần  ,  thể  khá hơn ? Hôm qua, phu quân còn đặc biệt nhắc   quan tâm . Nghe   từng đỡ tên cho , ân tình , cả Quốc Công phủ đều ghi nhớ.”
Lời  nhẹ như gió xuân, nhưng từng chữ đều mang d.a.o ẩn ý.
Ta  nhắc công lao,  nhắc   phận — ân nhân thì vẫn là ân nhân,  hơn.
Tần Như Ca cứng , mặt vẫn cố giữ nụ  lễ độ, song ánh mắt ẩn nhẫn một tia tức tối.
Còn Diệp Ly –  từng là thông phòng của Khương Tư Viễn,  Lão phu nhân nâng đỡ – thì  lặng lẽ cúi đầu, ngón tay khẽ siết chặt vạt áo.
Hai nữ nhân, mỗi  một vẻ, một kiêu ngạo, một nhẫn nhịn, đều đang chờ xem  sẽ  nước cờ kế tiếp thế nào.
annynguyen
Ta đặt chén  xuống, mỉm  hiền hòa, nhưng trong lòng khẽ nhủ:
Một hậu viện mà bình yên quá thì buồn chán lắm.
Chi bằng, để bọn họ tự đ.â.m c.h.é.m …
Còn , chỉ việc  xem kịch.
Nói ,  cố ý trọng thưởng cho Tần Như Ca.
Nàng  ban một chuỗi ngọc quý, còn Diệp Ly –  vẫn tự xem  là nửa chủ nhân trong phủ – chỉ nhận  một bộ trang sức bạc.
Sự chênh lệch  khiến gương mặt Diệp Ly thoáng trắng bệch.
Từ ngày theo Lão phu nhân, nàng luôn là  quản lý  bộ sự vụ trong phủ,  tin tưởng và tâng bốc đến mức quên mất  phận.
Lão phu nhân để nàng nắm quyền, chẳng qua là  dùng nàng để chế ngự  – vị Chính thê mới bước chân  cửa.
Một hậu viện thế gia như , quyền nghiêng về tay kẻ thấp kém, thật khiến   khinh thường.
Chẳng trách kiếp , A tỷ  hành hạ đến c.h.ế.t, chẳng ai  tay cứu.
“Tạ phu nhân.”
Giọng Tần Như Ca lạnh nhạt, rõ ràng   thừa nhận  mới là chính thất của Khương Tư Viễn.
Tối qua nàng ở cùng , nhất định   thấy dấu răng  mu bàn tay  — vết c.ắ.n mà  cố ý để .
Sáng nay khi bước , ánh mắt nàng liền quét về phía ,  hận  giận, như  c.ắ.n nát nụ   môi .
Diệp Ly cũng tạ ơn, nhưng sắc mặt chẳng khá hơn.
Nàng là nữ nhân đầu tiên của Khương Tư Viễn, từng là thông phòng duy nhất,   sủng ái nhiều năm.
Sau khi Tần Như Ca xuất hiện, nàng  lạnh nhạt dần; giờ  thêm , vị trí  càng lung lay dữ dội.
Người trong lòng  bất mãn, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ khiến  thứ bùng cháy.
Và , dĩ nhiên sẽ  dập tắt ngọn lửa  – mà còn khẽ thổi cho nó cháy lớn hơn.
Tối hôm đó, Khương Tư Viễn đến phòng , ánh mắt  chứa đầy khát khao và lưu luyến.
   cố tình né tránh, giọng nhẹ như tơ mà đầy d.a.o ẩn:
“Phu quân, Tần   cùng  từng trải qua sinh tử, nay   tái phát bệnh cũ, chi bằng  đến thăm nàng . Dù , nàng vẫn là  từng đỡ tên vì .”