Một buổi chiều mưa tầm tã, Lâm Duy   cửa quán cà phê quen thuộc, nơi từng là điểm hẹn của  và Vương Tĩnh. Tiếng mưa rơi lộp bộp  ô che như hòa  những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Đã hơn một năm kể từ ngày  quyết định rời xa Vương Tĩnh, nhưng ký ức về  vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.
 
Cậu  định ghé  quán, nhưng cơn mưa quá lớn khiến Lâm Duy  tìm chỗ trú. Bước  bên trong,  gọi một ly  nóng, chọn một góc khuất gần cửa sổ. Ánh mắt  dõi theo dòng  vội vã bên ngoài, nhưng tâm trí  lạc về quá khứ.
 
Cùng lúc đó, Vương Tĩnh cũng đang  trong quán cà phê, cách  xa chỗ Lâm Duy. Anh đang cúi đầu  một cuốn sách, vẻ mặt trầm tư. Những tháng ngày qua,   cố gắng hết sức để cân bằng  cuộc sống. Anh  dần học cách buông bỏ những tổn thương cũ, nhưng  một    thể quên – Lâm Duy.
 
Khi  ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc ở góc phòng. Cả thế giới dường như ngừng  trong khoảnh khắc đó. Anh  dám tin  mắt . Là Lâm Duy.
 
Lâm Duy cũng cảm nhận  ánh mắt của ai đó đang  . Cậu   và ngay lập tức  thấy Vương Tĩnh. Trái tim  khẽ nhói lên. Cả hai  ,  ai  một lời.
 
Sau vài giây lặng im, Vương Tĩnh  dậy, tiến về phía Lâm Duy.
 
"Chào em,"  , giọng khẽ run.
 
"Chào ," Lâm Duy đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
 
"Anh  thể  xuống ?"
 
Lâm Duy gật đầu, và Vương Tĩnh  đối diện .
 
Không khí giữa họ ngột ngạt, tràn ngập sự lúng túng và dè dặt. Cuối cùng, Vương Tĩnh lên tiếng:
 
"Anh  ngờ  gặp em ở đây. Em sống  chứ?"
 
Lâm Duy mỉm  nhạt: "Cũng . Còn ?"
 
"Anh cũng ."
 
Một  lặng dài trôi qua. Cả hai đều     gì.  trong lòng họ, những cảm xúc cũ ùa về như sóng cuộn.
 
Cuối cùng, Vương Tĩnh hít một  thật sâu: "Lâm Duy,   rằng    tổn thương em. Anh   lời xin , dù    lẽ  quá muộn."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tua-nhu-con-mua-tan/chuong-10.html.]
Lâm Duy im lặng, đôi mắt   thẳng  , như  tìm kiếm sự thật trong những lời  .
 
"Anh  mất  lâu để nhận    sai thế nào," Vương Tĩnh tiếp tục. "Anh   đủ dũng cảm để yêu em trọn vẹn. Anh xin  vì  khiến em đau lòng."
 
"Anh  thật sự yêu em ?" Lâm Duy hỏi, giọng  khẽ khàng nhưng đầy sức nặng.
 
"Anh yêu em," Vương Tĩnh trả lời,  chút do dự. " lúc đó,  vẫn còn  ám ảnh bởi quá khứ. Anh   công bằng với em, và  ân hận vì điều đó mỗi ngày."
 
Lâm Duy cảm thấy lòng  chùng xuống. Cậu  chờ đợi những lời  từ  lâu, nhưng giờ đây, khi chúng   ,   thấy trống rỗng.
 
"Vương Tĩnh, em cảm ơn  vì    điều đó,"  , giọng trầm lắng. " em nghĩ chúng   bỏ lỡ cơ hội của . Có những thứ, một khi  qua , sẽ  thể    nữa."
 
Vương Tĩnh lặng , như  những lời  của Lâm Duy đ.â.m thẳng  tim. Anh    đúng, nhưng vẫn  thể chấp nhận sự thật .
 
"Lâm Duy,    mất em thêm  nữa. Anh sẽ  bất cứ điều gì để sửa chữa sai lầm của ."
 
Cậu lắc đầu, mắt  rưng rưng. "Không  vì em  yêu . Em vẫn yêu , Vương Tĩnh.  em  thể tiếp tục ở bên , khi em  rằng   còn đủ can đảm để tin tưởng nữa."
 
Cơn mưa bên ngoài vẫn rả rích, như hòa  nỗi buồn của cả hai. Lâm Duy  dậy, chuẩn  rời .
 
"Chúc  hạnh phúc, Vương Tĩnh,"  , giọng khẽ run.
 
"Em cũng , Lâm Duy,"  đáp, đôi mắt đầy tiếc nuối.
 
Lâm Duy bước  khỏi quán cà phê, hòa   dòng . Vương Tĩnh vẫn  đó,  theo bóng lưng  khuất dần. Anh  rằng đây  lẽ là  cuối cùng họ gặp .
 
Lâm Duy  trong cơn mưa, lòng nặng trĩu. Cậu     đúng, nhưng điều đó   vơi  nỗi đau trong tim.
 
Vương Tĩnh   trong quán, đôi tay nắm chặt lấy tách cà phê nguội lạnh. Anh tự hỏi liệu   thể  gì khác để giữ Lâm Duy , nhưng   rằng  thứ  quá muộn.
Tien
 
Cả hai , dù vẫn còn yêu , nhưng quá khứ  tạo nên những vết sẹo  thể lành. Họ  bỏ lỡ , và  gì  thể  đổi điều đó.
 
Cuộc đời vẫn tiếp diễn, và cả Lâm Duy lẫn Vương Tĩnh đều  học cách sống tiếp, dù trái tim họ vẫn mang những vết thương  thể chữa lành.  sâu trong lòng, họ  rằng tình yêu , dù  trọn vẹn, sẽ mãi là một phần của họ – một ký ức  đẽ nhưng đau buồn, một câu chuyện  khép  mà   cái kết hạnh phúc.