Thời gian cứ thế trôi , nhưng những ký ức về Vương Tĩnh vẫn là một phần  thể xóa nhòa trong lòng Lâm Duy. Dù  cố gắng rời xa, cố gắng xây dựng  cuộc sống, nhưng mỗi khi đêm xuống, trái tim  vẫn nặng trĩu bởi những hồi ức. Lâm Duy  rằng  đang  giam cầm trong chính quá khứ của bản .
 
Còn về phần Vương Tĩnh,  sống trong một vòng lặp quen thuộc:  việc, về nhà, và đối mặt với sự cô độc. Sau  gặp cuối cùng với Lâm Duy,  hiểu rằng   đánh mất  cơ hội cuối cùng để giữ   yêu bên cạnh.  cũng giống như Lâm Duy,   thể buông bỏ những ký ức cũ.
Tien
 
Một buổi chiều mưa, Lâm Duy bước  khỏi văn phòng, chiếc ô trong tay  đủ để che chắn khỏi những cơn gió mạnh. Trên đường về,  bất ngờ  thấy một bóng dáng quen thuộc bên  đường.
 
Đó là Vương Tĩnh.
 
Anh đang   mái hiên của một quán cà phê nhỏ, đôi mắt  xa xăm, như thể đang chìm trong dòng suy nghĩ. Trái tim Lâm Duy như thắt . Cậu do dự, tự hỏi liệu   nên bước đến  .   khi  kịp đưa  quyết định, ánh mắt của Vương Tĩnh  bắt gặp .
 
Hai ánh mắt giao , và thời gian như dừng . Lâm Duy bước qua đường, tiến về phía Vương Tĩnh, trái tim đập loạn nhịp.
 
“Lâm Duy...” Vương Tĩnh cất lời, giọng  khẽ khàng như cơn mưa rơi.
 
“Anh vẫn  chứ?” Lâm Duy hỏi, dù  thừa  câu trả lời.
 
Vương Tĩnh mỉm , nhưng nụ  đó chẳng thể che giấu  nỗi buồn trong đôi mắt . “Anh vẫn , nếu như sống mà  cảm thấy gì  coi là .”
 
Lâm Duy im lặng. Câu trả lời của Vương Tĩnh khiến  đau lòng, nhưng  cũng     gì thêm.
 
“Còn em thì ?” Vương Tĩnh hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.
 
“Em  hơn ,” Lâm Duy trả lời, giọng  bình tĩnh nhưng  giấu  sự gượng gạo.
 
Họ  đó,  cơn mưa, như hai kẻ xa lạ từng là tất cả của .
 
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi  khiến cả hai  khỏi bồi hồi. Dù  quyết định rời xa , nhưng sâu thẳm trong lòng, họ  rằng tình cảm vẫn còn đó, chỉ là họ  đủ dũng khí để đối mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tua-nhu-con-mua-tan/chuong-16.html.]
 
Đêm hôm đó, Vương Tĩnh   giá vẽ, cầm cọ  tay nhưng  thể đặt nét đầu tiên lên khung tranh. Anh nhớ  từng khoảnh khắc bên Lâm Duy, từng nụ , từng giọt nước mắt.
 
Ở phía bên  thành phố, Lâm Duy  trong căn hộ nhỏ của , ánh đèn mờ nhạt phủ lên khuôn mặt đầy tâm sự. Cậu  thể ngủ, những suy nghĩ về Vương Tĩnh cứ lởn vởn trong đầu.
 
“Liệu   sai khi  cho   thêm một cơ hội?”  tự hỏi.  ngay lập tức, lý trí nhắc nhở  rằng quá khứ  thể  đổi, và những vết thương cũ  dễ dàng lành .
 
Một tuần , họ tình cờ gặp   trong một sự kiện từ thiện do công ty của Lâm Duy tổ chức. Vương Tĩnh là một trong những nhà tài trợ lớn, còn Lâm Duy phụ trách điều phối chương trình.
 
Sự hiện diện của Vương Tĩnh khiến Lâm Duy  khỏi bối rối, nhưng  cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp. Trong suốt sự kiện, họ chỉ trao đổi những ánh mắt thoáng qua,  ai dám tiến gần  bắt chuyện.
 
Khi chương trình kết thúc, Vương Tĩnh tìm thấy Lâm Duy ở hành lang. “Lâm Duy,   thể  chuyện với em một chút ?”
 
Lâm Duy  , đôi mắt đầy sự do dự.    gật đầu,  theo  đến một góc yên tĩnh.
 
“Anh   liệu em    điều   , nhưng  cần  ,” Vương Tĩnh bắt đầu, giọng  trầm thấp nhưng chắc chắn. “Anh  sai khi để quá khứ chi phối. Anh  mong em  , nhưng   em  rằng  sẽ  bao giờ ngừng yêu em.”
 
Những lời  của Vương Tĩnh khiến trái tim Lâm Duy rung động, nhưng   rằng  chuyện  đơn giản như thế. “Anh  yêu em, nhưng   chắc rằng tình yêu đó đủ để vượt qua  thứ ? Em  thể chịu thêm một  tổn thương nữa, Vương Tĩnh.”
 
Vương Tĩnh  thẳng  mắt , ánh mắt  tràn đầy sự chân thành. “Anh  thể hứa rằng  thứ sẽ  hảo, nhưng   thể hứa rằng  sẽ cố gắng. Anh   một cơ hội để sửa chữa những sai lầm.”
 
Lâm Duy im lặng. Cậu  rằng trái tim  vẫn còn yêu, nhưng lý trí  nhắc nhở  rằng tình yêu  thể dựa  những lời hứa.
 
“Em cần thời gian,”  , giọng  khẽ khàng nhưng kiên định.
 
Vương Tĩnh gật đầu, chấp nhận quyết định của . “Anh sẽ chờ, dù lâu đến   nữa.”
 
Sau  gặp gỡ đó, Lâm Duy và Vương Tĩnh  còn tránh né  nữa. Họ bắt đầu  từ những buổi trò chuyện ngắn, những cái   thiện, và dần dần,  cách giữa họ  thu hẹp.