Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-12-30 17:20:28
Lượt xem: 262
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
49
Hoắc Ngọc chấn động, thể như điện giật.
Nàng còn hôn lên.
Tính toán lộ trình, cách biệt viện ngoài thành còn đến mấy chục dặm, khoái mã cũng cần hai canh giờ mới tới.
Hắn sợ nhịn , càng sợ khống chế sẽ nàng. Hắn nỡ thấy nàng thống khổ như .
Nàng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
Cái nóng rực xuyên qua y phục truyền đến , cũng cảm thấy nóng như thiêu đốt.
Chính cũng sắp thiêu cháy .
Người nàng nóng như , e là lúc dược tính phát tác, thể trì hoãn thêm nữa.
Biệt viện quá xa, nhưng Ngọc Long tự Vân Tú sơn chỉ trong nháy mắt.
Hoắc Ngọc bỗng đổi ý, thúc ngựa chạy về phía Phật đường Ngọc Long tự.
Hắn từng theo mẫu phi đến Ngọc Long tự, trong Phật đường một gian nội thất thanh tịnh. Tuy tăng nhân trong chùa mỗi ngày giờ Thìn sẽ đến tụng kinh, nhưng giờ Thìn qua, tăng nhân chắc chắn còn ở Phật đường, gian nội thất thể nghi ngờ là một nơi thanh tịnh.
Vừa vặn thể giúp giải dược cho Tiết Nhạn.
Vì , Hoắc Ngọc bế Tiết Nhạn xuống ngựa, phi lên núi.
Vào chùa, quả nhiên thấy tăng nhân đều đang quét dọn gánh nước trong chùa, ở Phật đường tụng kinh.
Chỉ thấy trong lò đốt hương khói lượn lờ, Ngọc Long tự sườn núi Vân Tú sơn, giờ phút đúng lúc sáng sớm, sương mù mỏng nhẹ bao phủ chung quanh lầu chuông chùa, đỉnh tháp Phật tầng tầng sương mù bao lấp, tựa như cao ngất tận trời xanh, thỉnh thoảng từ lầu chuông truyền đến vài tiếng chuông vang, thanh âm cổ kính xa xăm.
Ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành, tàng thư hơn vạn quyển, truyền thừa đến nay trăm năm.
Hoắc Ngọc ba bước thành hai, nhanh chóng Phật đường, ôm Tiết Nhạn nội thất, đặt nàng lên bồ đoàn.
Tiết Nhạn chịu buông tay, trực tiếp nắm lấy vạt áo , thậm chí dùng môi cọ xát lên môi , lên chóp mũi , giận chậm chạp hành động, bất mãn : "Không chờ Vương gia trở về sẽ viên phòng ?"
Thấy nàng gấp gáp như , Hoắc Ngọc , lúc nàng nhớ rõ ràng, cũng giả ngốc với nữa. Ngón tay nhẹ nhàng cọ xát chóp mũi nàng, cúi hôn nhẹ lên trán nàng, "Tiểu lừa gạt, nàng nghĩ kỹ ?"
Tiết Nhạn khẽ hừ một tiếng, liên tục gật đầu, "Ta nghĩ kỹ . Vương gia, viên phòng ngay bây giờ !"
Xe ngựa một đường đuổi theo Hoắc Ngọc lên Ngọc Long tự ở lưng chừng núi. Nhìn thấy ngôi chùa nguy nga tráng lệ , Tiết Ngưng khỏi cảm khái vạn phần. Năm xưa, trong buổi tiệc định của Tiết Nhạn và Tạ Ngọc Khanh, nàng tức giận bỏ , khi Tạ Ngọc Khanh đuổi theo nàng Ngọc Long tự, cũng chính tại nơi , Tạ Ngọc Khanh ám sát, trọng thương, thập tử nhất sinh.
Nếu thương nặng, cần chăm sóc. Nếu Tạ phủ gặp chuyện, cần quán xuyến, thể trong những ngày tháng sớm tối bên Tiết Nhạn mà động lòng với nàng . Nàng hoài niệm những ngày tháng , tuy thể thường xuyên gặp mặt Tạ Ngọc Khanh, nhưng hai tâm ý tương thông, hoài niệm những ngày tháng vô ưu vô lo ngâm thơ thưởng hoa khi Tạ phủ gặp chuyện.
Nếu vụ ám sát , nếu Tạ phủ gặp chuyện, nàng thể chia lìa đôi ngả với Tạ Ngọc Khanh, bọn họ vẫn là một đôi thần tiên quyến lữ khiến ngưỡng mộ. Nghĩ đến chuyện cũ, Tiết Ngưng khỏi rơi lệ.
Huệ Nhi tưởng Tiết Ngưng thấy và phu quân tư thông trong chùa mà đau lòng.
Nàng liền với Tiết Ngưng: "Vương phi, chúng đừng nữa? Tránh thấy càng thêm khó chịu, ngờ Nhị tiểu thư liêm sỉ như , dám tư thông với tỷ phu ngay trong chùa."
Trong lòng Tiết Ngưng chán ghét, cảm thấy buồn nôn.
Không ngờ Tạ Ngọc Khanh phản bội nàng, ngay cả Tiết Nhạn cũng phản bội nàng.
Trong lòng càng thêm phẫn nộ, chuyện nối tiếp chuyện , những ngày tháng vô ưu vô lo còn nữa, yêu phụ bạc lời thề, Tạ Ngọc Khanh đem lòng yêu Tiết Nhạn, mà phu quân thành với nàng cũng yêu Tiết Nhạn, Tiết Nhạn trở thành tiêu điểm, trở thành trung tâm của thế giới .
Chẳng lẽ Tiết Nhạn màng đến lập trường và tình cảnh của nàng, nếu chuyện truyền ngoài, khác sẽ nàng chê thế nào, nàng còn mặt mũi nào ở Vương phủ.
Giờ đây, nàng, Ninh Vương phi, trở thành trò cho thiên hạ, chỉ còn là đề tài bàn tán lúc dư tửu hậu của các quý nữ kinh thành.
Nàng tức giận xuống xe, bước Phật đường, nàng xem thử đôi gian phu dâm phụ rốt cuộc gì lưng nàng.
Thế nhưng nàng rõ ràng thấy Hoắc Ngọc ôm Tiết Nhạn Phật đường, thấy bóng dáng nữa, Phật đường rộng lớn trống trải , quanh cũng chỗ nào để ẩn náu.
nàng càng tìm thấy , Tiết Ngưng càng nóng ruột như lửa đốt, như trăm móng vuốt cào trong lòng, thề tìm bọn họ mới thôi.
Vân Tú sơn phong cảnh tú lệ, chim hót hoa thơm, chùa chiền cách xa chốn phồn hoa, thỉnh thoảng tiếng chuông vọng , tĩnh mịch yên ả.
lúc Tiết Ngưng tìm thấy , đang định rời , thấy một tiếng thở dốc nhỏ, thanh âm nàng thể nhận , rõ ràng chính là song sinh Tiết Nhạn của nàng.
Thì Phật đường cấu trúc đặc biệt, hẳn là một gian nội đường bí mật, nghĩ đến phu quân của và Tiết Nhạn đang chuyện đồi bại trong Phật đường, Tiết Ngưng lập tức như sét đánh, m.á.u dồn lên đầu, tức giận đến run tay.
Nàng khẽ nâng làn váy, nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, cố gắng để phát bất kỳ tiếng động nào, cuối cùng cũng tìm chỗ của gian nội đường , chỉ cần trong, liền thể thấy rõ ràng tiếng thở dốc trong nội đường rốt cuộc là chuyện gì.
đến thời khắc mấu chốt, Tiết Ngưng dám nữa, nàng một chạy khỏi Phật đường, trở về xe ngựa. Cứ như phía đang đuổi theo nàng .
Trở xe ngựa, nàng cuối cùng nhịn nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hai tay run ngừng.
Huệ Nhi thấy nàng sợ hãi đến mức , vội vàng hỏi: "Vương phi, rốt cuộc xảy chuyện gì? Chẳng lẽ Nhị tiểu thư thật sự cùng Ninh Vương điện hạ..."
Tiết Ngưng đột nhiên quát lớn, cắt ngang lời Huệ Nhi: "Ngươi đừng nữa, từ nay về , bất kỳ tin tức gì liên quan đến Tiết Nhạn.
Đây quả thực là sỉ nhục lớn, trong nội đường phát loại thanh âm đó, thể tưởng tượng bên trong rốt cuộc xảy chuyện gì.
Nàng cần gì đích xác nhận, cần gì tự rước lấy nhục nhã! Giả vờ chẳng hơn , cho dù Hoắc Ngọc thích nàng, nhưng nàng vẫn là Ninh Vương phi do Hoàng thượng ban hôn. Biết sự thật, nàng cũng chỉ tự dày vò mà thôi.
Làm chuyện xa, câu dẫn phu quân của nàng, còn Ninh Vương, thích ai thích, thích của nàng, tất cả đều khiến nàng cảm thấy nhục nhã.
Huệ Nhi thấy nàng đau lòng như , bất bình : "Chẳng lẽ ai quản bọn họ ? Chẳng lẽ chỉ thể để Vương phi chịu hết uất ức, uất ức cũng chỗ nào để ?"
Tiết Ngưng ngây ngốc Huệ Nhi, nước mắt ngừng rơi xuống, lời của Huệ Nhi nhắc nhở nàng, thể quản Tiết Nhạn và Ninh Vương. Nàng đột nhiên nghĩ đến một , Nguyệt phi nương nương trong cung.
Nguyệt phi nương nương từ nhỏ nuôi nấng Ninh Vương trưởng thành, Ninh Vương hiếu thuận, nhất định sẽ lời Nguyệt phi. Dù chuyện tỷ phu và thê tư thông truyền ngoài, những Ngự sử chuyên giám sát đàn hặc bá quan sẽ dâng tấu chương vạch tội Ninh Vương tư đức , ô nhục hoàng gia.
Tiết Ngưng nắm chặt khăn tay, tựa hồ hạ quyết tâm, "Vào cung cầu kiến Nguyệt phi nương nương."
Huệ Nhi mừng rỡ : "Vương phi là nhờ Nguyệt phi nương nương chủ trì công đạo?"
"Không, là cầu xin Nguyệt phi nương nương thả nhà của ."
Thuận tiện thăm dò thái độ của Nguyệt phi nương nương, nếu Nguyệt phi chán ghét chuyện , nàng sẽ nhân cơ hội tố cáo Tiết Nhạn.
Hoắc Ngọc thích nàng, hiện giờ Tiết gia thất thế, gia tộc chống lưng, Tiết Ngưng cảm thấy chuyện đều khó khăn, nàng mời những quý phu nhân trong kinh đến phủ, chính là cho bọn họ , tuy Tiết gia thất thế, nhưng nàng, Tiết Ngưng, vẫn là Ninh Vương phi, dựa năng lực của cũng thể cứu nhà .
Vào cung, Tiết Ngưng thẳng đến Minh Nguyệt cung, tình cờ gặp nữ quan Thượng y cục Triệu Văn Tiệp đang đưa khăn thêu đến Minh Nguyệt cung, Tiết Ngưng vốn định tránh mặt Triệu Văn Tiệp, nhưng Triệu Văn Tiệp như cố ý tìm nàng, tiến lên hành lễ: "Hạ quan tham kiến Ninh Vương phi."
Tiết Ngưng gật đầu với nàng .
"Ninh Vương phi cũng đến Minh Nguyệt cung ? Vừa vặn hạ quan cũng đưa khăn thêu cho Nguyệt phi nương nương, chi bằng cùng ?"
Tuy trong lòng , nhưng Tiết Ngưng cũng tiện mặt đối mặt quá căng thẳng với nàng , bèn gật đầu: "Được."
Đêm qua tuyết lớn, ngói lưu ly vàng kim trong nội viện hoàng cung phủ một lớp tuyết mỏng, hoa mai trong cung nở, cành mai điểm trắng tuyết trông thật mắt, từng trận hương mai thanh tân tao nhã bay mũi, thơm ngát vô cùng.
Đường đến Minh Nguyệt cung của Nguyệt phi qua một rừng mai rộng lớn, cành mai sum suê, bên trong thoang thoảng tiếng nhạc.
Tiết Ngưng mơ hồ thấy trong rừng như đang múa trong tuyết, nọ dáng thướt tha, tay áo tung bay, tựa như tiên tử Dao Đài bay lượn.
Một váy múa màu đỏ yên chi tung bay múa lượn, xung quanh rơi đầy cánh hoa mai đỏ, tuyệt sắc giai nhân.
Nàng tiến lên vén cành mai, trong mắt tràn đầy vẻ kinh diễm, khỏi tán thán: "Vị nương nương nào ? Thật !"
Nhất là khi nàng đầu mỉm , dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng điệu múa, thật sự là hiếm thấy đời.
Tiết Ngưng tự phụ về nhan sắc của , nhưng thấy nữ tử đang múa trong rừng mai, cảm thấy kém sắc hơn, cảm thấy cũng mỹ nhân so sánh.
Triệu Văn Tiệp : "Đó là Nhu phi. Nhu phi nương nương sủng ái nhất hậu cung, những năm nay trong cung ai sánh bằng, ngoài dung mạo tuyệt thế kinh diễm, điệu múa của nàng càng là thiên hạ vô song.
Tiết Ngưng tán thưởng từ tận đáy lòng: "Nhu mì động lòng như , tuyệt sắc như , thật sự là hiếm thấy đời."
Mỹ nhân mềm mại như xương, cử động như liễu yếu gió, khiến mà thấy thương xót, gương mặt mị hoặc đến cực điểm, gương mặt trắng nõn điểm trang cánh hoa đào, tươi như hoa đào, trong như ánh trăng, đời e rằng nam nhân nào thể cưỡng sắc của nàng .
Tiết Ngưng khỏi cảm thán: "Sủng phi nên dáng vẻ như ."
Lời của nàng kinh động nữ tử trong rừng mai,
"Là Triệu Thượng cung ?"
Ngay cả giọng cũng êm tai như chim hoàng oanh.
Nhu phi múa xong, cung nữ Hồng Phất cẩn thận tiến lên, lau mồ hôi trán cho nàng , khoác áo choàng thêu hoa mai rơi, cổ áo điểm xuyết lông cáo lên nàng .
Hồng Phất nhỏ giọng : "Nương nương, trời càng lúc càng lạnh, yếu ớt, cẩn thận cảm lạnh."
Nhu phi khẽ ho vài tiếng, hốc mắt cũng đỏ lên, khóe mắt rưng rưng: "Thân thể vẫn luôn như , khi đông thì càng chịu nữa."
Hồng Phất cúi đầu, giơ cao hai tay nhận lấy khăn tay trong tay Nhu phi: "Mỗi năm khi đông, Bệ hạ đều cho nương nương chuyển đến hành cung suối nước nóng, chắc hẳn năm nay Nội vụ phủ cũng nên bắt đầu chuẩn ."
"Chỉ ngươi lắm lời."
Nhu phi chỉ nhẹ nhàng một câu, cung nữ mặt mày tái mét, sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất tạ tội: "Nô tỳ sai , nô tỳ đáng c.h.ế.t, xin nương nương thứ tội!"
"Làm gì , ngươi sợ hãi thành thế , còn tưởng là yêu quái ăn đấy!"
Nhu phi tự đỡ cung nữ dậy, : "Ta trách phạt ngươi gì, chỉ là vẫn luôn khiêm tốn, thích khác những chuyện . Đứng dậy !"
Cung nữ vẫn run lẩy bẩy, lùi về phía Nhu phi, rụt bàn tay run rẩy trong tay áo, cúi đầu dám hé răng.
Nhu phi mỉm Tiết Ngưng và Triệu Văn Tiệp: "Để hai chê ."
Nhu phi khi càng thêm mị hoặc động lòng , lớp trang điểm cánh hoa ở khóe mắt càng thêm phần diễm lệ, Tiết Ngưng tán thán từ tận đáy lòng: "Nương nương thật ! Còn lớp trang điểm diễm lệ mà hề phô tục, vô cùng hợp với khí chất của nương nương."
"Ngươi chính là Ninh Vương phi ." Nhu phi dịu dàng Tiết Ngưng, khi khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ yêu kiều.
Tiết Ngưng vội vàng hành lễ với Nhu phi, Nhu phi tự đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng: "Ta thích ngươi."
Tiết Ngưng cúi đầu e lệ .
"Đang định đến Minh Nguyệt cung ?"
Tiết Ngưng gật đầu: "Vâng, từ khi thành với Ninh Vương điện hạ đến nay, vẫn cơ hội cung bái kiến Nguyệt phi nương nương, hôm nay, thấy hoa mai nở, liền hái những cánh hoa mới nở cành thành hương liệu, đưa cho Nguyệt phi nương nương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-49.html.]
Nhu phi túi thơm tay nàng: "Có thể cho xem thử ?"
Tiết Ngưng cung kính dâng túi thơm bằng hai tay, Nhu phi nhận lấy túi thơm, đưa lên mũi ngửi nhẹ: "Không tệ, tài nghệ điều chế hương liệu của ngươi quả nhiên khác biệt."
Nàng trả túi thơm cho Tiết Ngưng, : "Ta hâm mộ nhất chính là Nguyệt phi, bà sinh hạ Hoàng thái tử, nhận nuôi Ninh Vương, giờ nhi tức hiếu thuận như Ngưng nhi, tiếc là phúc khí, những năm nay vẫn luôn con, chỉ một . Nếu nữ nhi xinh thông minh khéo tay như ngươi, cũng mãn nguyện ."
Được khen ngợi khiến Tiết Ngưng đỏ mặt, nàng cảm thấy Nhu phi chỉ xinh mà tính tình cũng ôn hòa, dễ gần, hề dáng vẻ của sủng phi, bèn nảy sinh vài phần cận.
"Thiếp thấy Nhu phi nương nương cũng là phúc, nhất định sẽ sinh hạ cho Bệ hạ một tiểu hoàng tử bụ bẫm."
Nhu phi : "Ngươi thật khéo nịnh , cái miệng nhỏ ngọt như mật."
Nhu phi bảo cung nữ lui xuống, để Tiết Ngưng tiến lên dìu nàng , nàng đưa tay phủi lớp tuyết mỏng cành, hái một đóa mai đỏ.
Tiết Ngưng nhanh chóng hiểu ý nàng , vội vàng tiến lên cài bông hoa lên tóc cho nàng , khen ngợi: "Nương nương thật ."
Nhu phi thở dài: "Dung nhan xinh đến mấy cũng lúc già nua, cuối cùng cũng như đóa mai đỏ vùi trong tuyết . Hóa thành tro bụi."
Nàng đưa tay hái một đóa mai, cài lên tóc cho Tiết Ngưng: "Ta thích nhất là tuổi thanh xuân như hoa như các ngươi, ngươi giờ gả cho phu quân như ý như Ninh Vương, thật sự khiến hâm mộ."
Nhu phi đột nhiên chuyển giọng: "Chỉ tiếc hôn sự của ngươi và Triệu công tử thành. Thật sự khiến tiếc nuối, nhưng Ngưng nhi tài mạo song như , chắc hẳn ngươi cũng kém, nàng hôn phối khác ?"
Nhắc đến Tiết Nhạn, Tiết Ngưng như chạm chỗ đau, nắm chặt khăn tay trong tay, nhưng lời của Nhu phi như chỉ cho nàng một con đường sáng.
, nếu Tiết Nhạn hôn ước, gả phu quân, là thể cắt đ.ứ.t ý nghĩ của Ninh Vương. Có chỉ cần tìm cơ hội gả Tiết Nhạn , Hoắc Ngọc sẽ còn vọng tưởng đến Tiết Nhạn nữa.
Tiết Ngưng đột nhiên quỳ xuống mặt Nhu phi: "Nương nương, của mười tám tuổi, thông minh lanh lợi, dung mạo đoan trang, chỉ tiếc hôn sự của thuận lợi, là từ hôn với Nhị công tử Vũ Đức hầu phủ, giờ bỏ lỡ với Triệu công tử, sợ thể tìm một mối hôn sự , xin nương nương chủ cho , chọn cho một vị lang quân như ý, vô cùng cảm kích."
"Được, để nghĩ xem lang quân nhà nào tài mạo song mới xứng đôi với ngươi."
Nhu phi trầm ngâm một lát, : "Mấy ngày nữa khoa cử mùa thu sẽ yết bảng, khi thi đình, Thánh thượng sẽ đích chọn tam giáp. Khi đó Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa đều sẽ tham gia yến tiệc Quỳnh Lâm, đến lúc đó tất cả thanh niên tài giỏi trong kinh thành đều sẽ đến dự tiệc, thì để Nhị tiểu thư Tiết gia cũng đến dự tiệc. Ta sẽ đích chọn cho nàng một lang quân như ý."
"Đa tạ nương nương."
Trước khi cung Tiết Ngưng còn u sầu, nhưng khi gặp quý nhân, mây mù tan biến, mắt một mảnh sáng sủa.
Nhu phi : "Nếu rảnh rỗi, cũng thường đến Thừa Ân cung của chơi. Mang theo hương liệu ngươi tự tay điều chế, thấy ngươi cũng thích lớp trang điểm cánh hoa đào , thể dạy ngươi."
"Vâng, nhất định sẽ tự tay hương liệu cho nương nương."
Nhu phi với cung nữ phía : "Thánh thượng cũng sắp bãi triều , hồi cung thôi."
Tiết Ngưng và Triệu Văn Tiệp đồng thanh : "Cung tiễn Nhu phi nương nương."
Thấy Tiết Ngưng lúc cung mặt mày ủ rũ, mà giờ vui vẻ, Triệu Văn Tiệp chỉ trong mắt, thản nhiên : "Phía chính là Minh Nguyệt cung. Chúng !"
Tiết Ngưng bước Minh Nguyệt cung, trong cung thấy một cung nữ, thái giám nào, trong Minh Nguyệt cung một cây hoa cỏ nào, chỉ một bụi trúc xanh nửa che khuất cung điện.
giờ đông, lá trúc khô vàng, gió thu thổi rụng, trong Minh Nguyệt cung khỏi chút đìu hiu tiêu điều.
"Chẳng lẽ Nguyệt phi nương nương trong cung?"
Tiết Ngưng nghĩ lẽ nàng đến đúng lúc, Nguyệt phi và Lệ tần thiết, lẽ hẹn với Lệ tần ngắm cảnh tuyết.
lúc nàng định rời , thấy tiếng chuyện ở phía xa, Triệu Văn Tiệp chỉ Vọng Nguyệt lâu, : "Hình như Nguyệt phi nương nương ở đó."
Tiết Ngưng bèn cùng Triệu Văn Tiệp Vọng Nguyệt lâu, từ lầu truyền đến tiếng chuyện.
"Quế ma ma, ngươi Ninh Vương phi gì đó đúng?"
Quế ma ma cung kính đáp: "Vâng, giống như biến thành một khác, Vương phi giỏi cầm kỳ thi họa, càng giỏi pha cắm hoa, thích học lễ nghi quy tắc. Càng thể nào mời các quý phu nhân trong kinh đến phủ yến tiệc, nô tỳ nghi ngờ nàng kết giao với các phi tần hậu cung."
Nguyệt phi khỏi nhíu mày, : " Ngọc nhi vốn Hoàng thượng yêu thích, giờ nắm giữ trọng binh, càng khiến Hoàng thượng nghi kỵ, nàng kết giao với các phi tần hậu cung, phạm điều cấm kỵ của Ngọc nhi."
Quế ma ma lo lắng : "Lão nô thật sự chắc chắn, đặc biệt đến bẩm báo với nương nương nên xử lý như thế nào."
Nguyệt phi : "Lại đổi tính tình, nhưng nhà họ Tiết là tỷ sinh đôi, ngươi đến Tiết gia hỏi thăm ?"
"Rồi ạ, lão nô hỏi thăm , tính tình của hai tỷ nhà họ Tiết trái ngược , nếu lão nô đoán lầm, tiên Vương phủ là , chuyến Tô Châu, hai tỷ đổi , giờ ở Vương phủ hẳn là tỷ tỷ."
Nguyệt phi hỏi: "Chuyện Ngọc nhi phát hiện ?"
Quế ma ma nghĩ đến việc Ninh Vương khi hộ tống Lâm phi đến Bắc Địch, dặn dò Tân Vinh âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hai tỷ nhà họ Tiết, chắc hẳn khi rời kinh tin hai tỷ đổi , bèn ứng phó .
"Lão nô cảm thấy điện hạ nhất định sự thật. Chỉ là Ninh Vương điện hạ từ khi hồi kinh vẫn về phủ, chắc là thời gian xử lý chuyện , nhưng lão nô luôn cảm thấy Ninh Vương yêu mến hẳn là Nhị tiểu thư Tiết gia, vì cưới Đại tiểu thư Tiết gia Vương phi. Lão nô đặc biệt đến bẩm báo với nương nương, nếu điện hạ chúng cưới nhầm , nên thế nào?"
Nguyệt phi : "Là cầu xin ban hôn, ngờ hại nó. luôn thấy Tiết Ngưng giống an phận."
Nguyệt phi : "Vì nàng cũng gả Vương phủ, thì đổi là . Chẳng lẽ trói buộc hai tình cảm với , dây dưa đến c.h.ế.t, cuối cùng thành cặp phu thê bất hòa ? Nếu Tiết Ngưng trong lòng, sẽ chủ tác thành cho nàng ."
Giống như bà và Hoàng đế, Hoàng đế từng thích bà, nếu năm xưa bà cung, gả cho một bình thường giàu , Tử Tô của bà sẽ c.h.ế.t.
Tiết Ngưng lời Nguyệt phi, chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng, đổi nàng và Tiết Nhạn , tác thành cho nàng và trong lòng, nàng cũng ở bên trong lòng, nhưng biểu ca lòng đổi .
nếu Nguyệt phi chủ, nàng thể nối duyên xưa với biểu ca ?
biểu ca phát hiện nàng lừa gạt , lạnh lùng tuyệt tình với nàng như , nàng thể về Tạ phủ nữa, nếu một tờ hưu thư đuổi khỏi Vương phủ, nàng về .
Sau đó Nguyệt phi gì, Tiết Ngưng lọt tai một chữ nào.
Nàng lóc chạy ngoài, Nguyệt phi sự thật, cũng sẽ chủ trì công đạo cho nàng.
Triệu Văn Tiệp cũng ở bên cạnh thêm dầu lửa: "Thì Ninh Vương điện hạ căn bản yêu ngươi, yêu là của ngươi, là vì ngươi và Tiết Nhạn giống nên mới cưới ngươi."
Tiết Ngưng hét lớn một tiếng: "Không ." Nàng chán ghét khác nhắc đến Tiết Nhạn, chán ghét cái tên .
Rõ ràng nàng mới là Ninh Vương phi, nàng cảm thấy đầu óc rối bời, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ Nguyệt phi sẽ xử lý như thế nào, là hưu thê là hòa ly?
Ra khỏi hoàng cung, Huệ Nhi thấy sắc mặt Tiết Ngưng tái nhợt, quan tâm hỏi: "Vương phi ?"
Tiết Ngưng đột nhiên nắm lấy cánh tay Huệ Nhi: "Ta nên gì bây giờ?" Nàng ruồng bỏ, nàng nên về .
…
Tiếng chuông Ngọc Long tự vang lên từng hồi, lư hương bàn thờ Phật đường tỏa làn khói mỏng manh, trong Phật đường tràn ngập mùi đàn hương nồng đậm.
Hai canh giờ .
Tiết Nhạn bồ đoàn, váy áo chất đống bên hông.
Nàng ôm chặt nam nhân đang cúi xuống, đầu ngón tay chạm vết thương đóng vảy lưng , nàng ngờ lưng Hoắc Ngọc đầy vết thương, những vết thương tích tụ lâu ngày đóng vảy bong , để từng đường sẹo thô ráp, khiến nàng thương xót.
Nàng ngẩng đầu hôn lên môi , hôn lên vết sẹo, khẽ thở gấp, hỏi: "Đau ?"
Nụ hôn như , Hoắc Ngọc chịu đựng . Môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng căng mọng, nụ hôn dài triền miên ngừng phủ xuống, Tiết Nhạn né tránh nữa, mà càng chủ động đáp nụ hôn của .
"Biết đau lòng cho phu quân ?"
Tiết Nhạn khẽ hừ một tiếng, nụ hôn rơi bên tai khiến thể nàng run lên từng đợt.
Giọng khàn khàn mang theo dục vọng vang lên bên tai nàng: "Nhạn nhi giao thể cho , ngày sẽ hối hận ?"
Tiết Nhạn chịu nổi nữa, bất mãn vẫn còn lề mề, hôm nay thể nhẫn nhịn cám dỗ.
Nàng bèn trực tiếp ôm cổ , hôn lên môi , nhấn mạnh bên tai : "Ta nghĩ kỹ , hôm nay sẽ viên phòng."
Nàng cũng xem cuốn sách tranh , thêm Quế ma ma dạy bảo ít, lúc càng thêm câu dẫn, chỉ thiếu chút nữa là chủ động cởi y phục của .
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Thật nàng thử , nhưng cởi , ngọc đai của buộc quá chặt, ngọc khấu khó mở. Còn suýt chút nữa nàng giật xuống.
"Chẳng lẽ Vương gia ..."
Nàng cắn dái tai , bên tai .
Hôm nay lạnh lùng như pho tượng Phật bàn thờ, chút nhân tình nào.
Hoắc Ngọc ngơ ngẩn : "Muốn."
Hắn ngày đêm mong nhớ, thậm chí trong mơ cũng quấn quýt si mê với nàng.
đúng lúc tay Hoắc Ngọc đưa tới dải lụa bên hông nàng, nàng thấy một bóng xuất hiện ở cửa.
Hình như là Tiết Ngưng, là tỷ tỷ.
Nàng giật đẩy Hoắc Ngọc , kinh hô: "Ngươi là tỷ phu. Chúng thể..."
Bị nàng đẩy , Hoắc Ngọc cũng lấy chút lý trí, trúng thuốc , suýt chút nữa phạm sai lầm lớn, nếu thật sự khống chế , thật sự xảy chuyện gì với nàng, chỉ sợ khi tỉnh táo sẽ hối hận đến mức nào.
nếu giải Dạ Hợp Hoan, Nhạn nhi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến đây, nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, bế Tiết Nhạn lên bàn, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân nàng.
"Tỷ phu ngươi ..."
Mặt Tiết Nhạn đỏ bừng, ngón tay nắm chặt lưng , nắm chặt tóc .
lúc , trong Phật đường vang lên tiếng tụng kinh, tiếng tụng kinh nhịp nhàng cùng tiếng gõ mõ cá như ở bên tai.
Cơ thể cuối cùng cũng còn nóng rực nữa, mà trong lòng nàng cũng còn khao khát nam nhân chạm gần gũi.
Nàng thở nhẹ, mềm mại dựa lồng n.g.ự.c Hoắc Ngọc.
Đỏ mặt, đưa khăn tay cho .
Hoắc Ngọc nhận lấy khăn tay lau khóe môi, chậm rãi lau ngón tay.
Môi nhẹ nhàng đến gần bên tai nàng, cong môi : "Nhạn nhi, thích ?"
Tiết Nhạn đỏ mặt, sang một bên, rụt bàn chân nhỏ đang nắm lấy về.
Mà khi xuất cung, Tiết Ngưng đợi chân núi trong gió lạnh đợi Tân Vinh, Tân Vinh với Tiết Ngưng: "Đại tiểu thư, Vương gia bảo đến Vương phủ một chuyến."
Tân Vinh gọi là Đại tiểu thư chứ Vương phi, trong lòng Tiết Ngưng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Hoắc Ngọc hưu thê?