20.
Đợi  tỉnh   là nửa tháng .
Đại phu , may mà Lâm Hạnh Nhi nhanh trí, xử lý kịp thời, nếu  e rằng    giữ  tính mạng.
Hai chúng  cùng hôn mê, khi tỉnh , vụ án cấu kết với ngoại tộc    giải quyết xong.
Quản sự gầy  một vòng, hai mắt đỏ hoe, râu ria lởm chởm, cẩn thận đút  uống cháo kê,  mới kể cho   kết quả vụ án.
Chuyện lớn nhỏ, trong ngoài của Lư Đình đều   tra rõ,  thật sự  hề  , chỉ là  m.á.u dê trong ,  Nguyễn Nhu lừa gạt.
Nguyễn Nhu  cố gắng moi từ miệng  những tin tức về phòng  quân sự, bố trí binh lực của Hạ Quốc, nhưng  thành công, thì    phát hiện.
Hoàng thượng xem xong hồ sơ của , vô cùng giận dữ: "Một Đại tướng quân, một chút khả năng   cũng  ,   mà chỉ huy quân đội? Đóng quân ở nơi biên giới nhạy cảm như ,  dám mang   rõ ràng về nhà, còn mang đến ba ! May mắn nhờ Kim chưởng quỹ  con mắt tinh tường mà phát hiện, nếu  công chúa Tượng Quốc  dẫn theo thế lực tàn dư, còn   sẽ gây  bao nhiêu sóng gió!"
 cuối cùng Hoàng thượng vẫn nhân từ, nghĩ đến việc Lư Đình nhiều năm đóng quân ở biên giới  công, phán công tội bù trừ, tước bỏ chức quan Tướng quân Tam phẩm, giáng  thường dân. Con cháu Lư gia, đời đời kiếp kiếp    quan.
Cái môn đình mà Lư Đình một lòng  gầy dựng,     sụp đổ  .
Còn ,  là dùng kế  rỗng ngân khố của Tượng Quốc, khiến nước đó suy yếu, dễ dàng  đánh bại,  là phát hiện  gian kế của công chúa Tượng Quốc, giúp một tai họa tiêu tan trong vô hình.
Bản      hạ độc,  trọng thương.
Hoàng thượng  tán thưởng,  thương xót, vung tay ban thưởng, phong   Nhất phẩm Tần Quốc Phu nhân, giúp Kim gia trở thành Hoàng thương!
Sắc chỉ ban thưởng, đặc biệt đợi  khỏi bệnh mới mang đến.
Ta tắm gội xông hương, cung kính nhận lấy sắc chỉ, tiễn vị thái giám lớn tuổi .
Quay đầu , thấy Lư Đình  ngoài cửa, vẻ mặt xám xịt.
Ta cố ý : "Vị Nhất phẩm Mệnh phụ phu nhân ,   Lư lang quân xin phong cho  đó chứ? Quả nhiên là vẻ vang vô hạn."
Lâm Hạnh Nhi cũng  khỏe ,  trong sân xem náo nhiệt, nàng và Diệp Linh véo mũi, cùng  nhại  lời Lư Đình: "Ngọc Nhi, đời   nhất định  phụ nàng."
Nói xong, ba chúng   ồ lên.
Vẻ mặt Lư Đình càng thêm đen .
21.
Lư gia ở kinh thành  thể ngẩng đầu lên , Lư lão phu nhân quyết định bán tổ trạch, về quê sinh sống.
Trước khi , Lư Đình đến tìm  từ biệt, cúi đầu : "Ngọc Nhi, việc sai lầm nhất đời    , chính là   với nàng. Khi chúng  mới cưới, cũng từng kính trọng , nàng  thể cho  một cơ hội nữa ..." Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hy vọng  qua.
  thấy  mặt   mười nam tử xếp thành một hàng, đang  sức chống đẩy,  tiếng liền ngẩng mặt lên .
Mười khuôn mặt, mỗi  một vẻ, lông mày kiếm mắt , ôn văn nhã nhặn, thanh tú tuấn tú, cao lớn uy mãnh, thanh tú yếu ớt,  chung là đủ cả.
Lư Đình ngỡ ngàng trợn tròn mắt: "Nàng, nàng đây là..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-quan-lai-dua-nu-tu-ve-roi/chap-11-het.html.]
Ta nhàn nhạt : "Không thể chỉ cho phép ngươi nuôi tiểu , mà  cho phép  khác nuôi quan nhân. Lần  lấy chồng,  cho  ngộ  một đạo lý, nam nhân, cái khác  thể  , nhưng duy nhất  , cái eo ."
Lư Đình tức đến hộc máu: "Nàng đừng   hàm hồ! Ta  gì  chuyện eo  !"
Ta thấy ồn ào, vẫy tay cho Kim Đào tiễn khách.
Lư Đình  còn kích động hơn cả ngày  tước chức quan, ở ngoài cửa ồn ào: "Kim Tương Ngọc, nàng  cho  rõ ràng,  eo   từ lúc nào,  là mệt đó!!"
Ta vội vàng bảo Kim Đào đóng cửa, cách ly những ánh mắt kỳ lạ của   đường.
Quản sự  mười nam tử đang thở hổn hển   đất, lạnh giọng dặn dò: "Ngây   gì, tiếp tục  . Một trăm cái chống đẩy,  xong thì thôi!" Rồi  ghé  tai , giọng khàn khàn : "Tiểu thư, , eo   lắm."
Ta : "Ồ? Vậy ngươi chứng minh ."
Mặt quản sự ngay lập tức đỏ bừng.
Ta nhéo nhéo mặt : "Một trăm cái chống đẩy,  ."
22.
Trạm Én Đêm
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách  trật tự.
Con gái của Lâm Hạnh Nhi  Lư gia mang , nàng nhớ con da diết, bèn đến  công ở nhà trẻ mồ côi, nuôi một đống trẻ con.
Diệp Linh   Đốc công trong nhà máy, tính cách nàng thẳng thắn, bắt  kẻ gian lận thì trừng phạt, gặp  gia đình khó khăn thì giúp đỡ,   chút uy tín.
Trưởng công chúa và Phương phi, , bây giờ là Phương Quý phi, đều  mối giao tình sâu đậm với .
Hoàng thượng cũng trọng dụng , chỉ cần   phạm  lầm lớn nào, thì  thể giàu sang phú quý cả đời.
Ta lười tái giá, quản sự tự  đến cửa,   lo liệu  việc lớn nhỏ, việc nhà.
Thế là  suốt ngày chỉ ở trong nhà, hàng ngày xem sổ sách và xem thoại bản.
Những đứa trẻ ở nhà trẻ mồ côi ngày càng lớn, bắt đầu giúp  san sẻ công việc của các cửa hàng.
Vì   xem sổ sách ngày càng ít, xem thoại bản ngày càng nhiều.
Một hôm,  tình cờ   một quyển thoại bản lấy   nguyên mẫu, tên là 《Đại Chưởng Quỹ Truyền Kỳ》.
Ta liền  một cách say sưa, hồi tưởng  cuộc đời , những chuyện  xảy  như gả  hào môn, mở cửa hàng, xây nhà máy, giúp đỡ quý phi, đấu trí với gian thương, cứu tế dân tị nạn, khéo léo diệt Tượng Quốc, dũng cảm đấu với công chúa.
Không khỏi mỉm .
Hóa  cuộc đời ,  mà  truyền kỳ đến thế.
Đọc đến cuối cùng, quyển thoại bản    ban đêm "vận hành" mười nam tử, dùng dương khí để bổ âm, sống ngàn năm  chết.
Ta: "???"
Cái  thì quá là truyền kỳ !
(Hết)