12.
Sáng sớm hôm , Lâm Hạnh Nhi đến viện của , quỳ xuống: "Phu nhân rộng lượng, Hạnh Nhi nguyện  tỳ nữ, hầu hạ bên cạnh phu nhân."
Ta  hiểu đầu đuôi  : "Ta  rộng lượng, cũng   ."
Lâm Hạnh Nhi  , cúi đầu dập đầu chan chát, nền đá cứng rắn  nàng  dập đến phát  tiếng "bốp bốp".
Ta thừa nhận,  đau lòng.
Quả nhiên  hổ là đối thủ  "đấu đá nội bộ" một năm, hiểu rõ điểm yếu của  như lòng bàn tay.
Ta đau lòng : "Mau đừng dập đầu nữa, dập hỏng  thì … Tấm đá   tốn năm ngàn lượng bạc đấy!"
Lâm Hạnh Nhi toại nguyện trở thành tỳ nữ của ,  còn đối đầu với  nữa.
Diệp Linh  mới  cửa, hiếu thảo ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Nói dối!
Tiểu  mà im lặng, chắc chắn đang giở trò.
Diệp Linh   đang  trò gì nữa.
Tiền công hai lượng bạc của nàng   dùng, nhất quyết  tiết kiệm; Hoa quả bánh ngọt  cung cấp  ăn, nhất quyết chỉ ăn cháo trắng dưa muối; Quần áo may đo  mặc, nhất quyết tự  cắt may; Mỗi ngày dậy sớm thức khuya, cặm cụi rửa rau, nấu cơm, vá quần áo, giặt giũ, phơi phóng.
Trong sân, những bông hoa xinh   nàng  nhổ , trồng rau cải, nuôi gà vịt, cả ngày ồn ào "chi chi ga ga", khắp nơi đều là phân gà.
Giờ thì  ,   dọn dẹp phân mỗi ngày, thu gom  để ủ phân cho rau.
Thế là gà nuôi rau, rau nuôi gà, Diệp Linh ngày đêm lao lực, mệt đến  thẳng lưng nổi.
Một hôm,  ngang qua sân của , liếc mắt  một cái, mắt nàng  trợn tròn.
Ta   xích đu, thong thả ăn vặt, xem sổ sách,  chiếc bàn đá phía , lác đác bày  năm sáu món ăn nhẹ.
Xung quanh  bốn năm tỳ nữ, một  cầm ô, một  phe phẩy quạt, một  bóc nho, một  bóc hạt phỉ.
Lại còn  một tiểu công tử với ngũ quan sắc sảo, dáng  cường tráng, đang nướng thịt cừu  giá sắt.
Diệp Linh sải bước tiến lên: "Phu nhân thật là phô trương, ngay cả phu quân cũng  lép vế! Người xưa  lấy chồng  theo chồng, phu nhân   là trái lẽ trời , đức  xứng vị, chi bằng để   chính thê!"
Lâm Hạnh Nhi đang bóc hạt phỉ, đột nhiên dừng , lao lên, "Chát chát" hai cái tát tai vang dội: "Trước mặt phu nhân,  dung túng cho ngươi  càn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-quan-lai-dua-nu-tu-ve-roi/chap-5.html.]
Sau đó thừa lúc Diệp Linh  kịp phản ứng, lập tức lùi về bên cạnh , cúi đầu tiếp tục bóc hạt phỉ.
Kim Đào  bóc nho,  lén hỏi nàng : "Sướng ?"
Trạm Én Đêm
Lâm Hạnh Nhi gật đầu mạnh mẽ: "Sướng c.h.ế.t  !"
Diệp Linh  đánh cho ngớ ,  thể tin : "Phu nhân,  cứ để tỳ nữ đánh  ?"
Ta  lâu  "đấu đá nội bộ", cảm thấy ngứa miệng, hào hứng : "Khoan . Ngươi  ,  đức  xứng vị ở chỗ nào?"
Diệp Linh   dẫn dắt sang chuyện khác, quên mất chuyện  đánh, mặt đầy tự tin đáp: "Phu nhân  hiếu kính với  chồng,  giống  mỗi ngày đều đ.ấ.m bóp vai, bóp chân, dâng  rót nước cho bà."
13.
Ta "ồ" một tiếng:
" bà  tiêu tiền của ."
Diệp Linh nghẹn , tiếp tục : "Phu nhân   quan tâm phu quân,  như  mỗi ngày đều hầu hạ phu quân rửa mặt súc miệng,  y phục, dùng bữa."
Ta : "  cũng tiêu tiền của ."
Diệp Linh  chút uất ức,  : "Phu nhân   tròn bổn phận thê ,  như  một lòng nghĩ cho Lư gia,  sinh một đứa con trai kháu khỉnh."
Ta : " đứa bé cũng sẽ tiêu tiền của ."
Diệp Linh   phục: "Trong mắt phu nhân chỉ  tiền bạc thôi ? Phu nhân phung phí như , bình thường  cần bốn năm  hầu hạ, dù  núi vàng núi bạc cũng sẽ  ngày tiêu tán hết!"
Ta lập tức phủ nhận: "Ta  tiết kiệm."
Thấy nàng   tin,  vẻ mặt chân thành: "Ví dụ như,  một tỳ nữ, ban ngày pha  cho Lư Đình, buổi tối  rửa chân cho . Một  dùng cho hai việc,  hời."
Vẻ mặt Diệp Linh cứng đờ. Dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, nôn khan vài cái.
Ta  thưởng thức màn đổi sắc của nàng ,  bóc nho ném  miệng.
Diệp Linh thấy   nhảy dựng lên: "Trên bàn phu nhân  nhiều hoa quả như , ăn hết ? Nghe  trong bếp nhỏ của chính viện, xào rau  cho mỡ heo, hầm thịt  cho hơn chục loại gia vị, ngay cả hoàng  quốc thích cũng  phung phí như  ! Nông dân trồng trọt, nuôi heo nuôi gà vất vả thế nào, phu nhân  từng thấu hiểu ?"
Ta nghiêng đầu: "Cho nên  mới bỏ tiền  mua đấy. Nông dân kiếm  tiền,  thỏa mãn  khẩu vị, tỳ nữ  thêm bữa ăn. Ngoại trừ ngươi,  ai  hài lòng?"
Ta nhàn nhạt  tiếp: "Ta  , ngươi  cho dừng việc cung cấp hoa quả bánh kẹo cho sân nhỏ ? Lão bá bán hoa quả lo lắng đến mức miệng nổi đầy mụn rộp, cứ hỏi mãi hoa quả của ông   vấn đề gì, tại   lấy nữa? Mất  đơn hàng , ông  chỉ  thể dọc đường rao bán,  chỉ mệt mỏi hơn mà còn  những thứ  bán hết, mất trắng  ít. Ngươi tưởng tiết kiệm  vài đồng bạc mà đắc ý,  khác  mất  kế sinh nhai."
Ta lắc đầu: "Muốn  Chủ mẫu,  keo kiệt chút tiền bạc , thật đáng để  khác chê . Hôm nay dừng hoa quả, ngày mai bớt quần áo, ngày mốt cắt giảm giao tế. Lư Đình mặt vàng mày xanh, quần áo vá víu   việc,  khác sẽ  như thế nào? Tiền lễ vật khi giao thiệp  đủ,    thể thăng tiến  quan trường? Thật là  thể  thể thống gì, lát nữa Trưởng công chúa và các vị phu nhân tiểu thư đến, ngươi đừng  ngoài  mất mặt nữa."
Sắc mặt Diệp Linh trắng bệch, hồn vía bay    , lẳng lặng rời .