TƯỚNG QUÂN NÀNG LÀ NGƯỜI DẪN ĐỘ - Chương 416: Chi An bị đánh

Cập nhật lúc: 2025-09-12 16:29:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt Thanh Ngưng bỗng lạnh , từng chữ từng câu đều nghiến chặt:

“Bọn họ… xảy chuyện .”

“Làm thể?”

Chi An kinh hãi thất sắc:

“Chẳng quản gia …”

“Ấy là phụ ngươi dặn mà thôi.”

Thuở , nàng còn chẳng , chỉ tưởng rằng nhi tử loạn táng cương nhiễu, con gái xúi giục, nên phụ cố ý giấu diếm, hòng miễn cho nàng hoảng loạn.

Nào ngờ hôm nay, nàng bỗng bật dậy, sải bước đến mặt Chi An, nắm lấy cổ áo nó, chát chát hai cái tát vang dội giáng thẳng xuống khuôn mặt.

“Bọn họ rơi tay Thời Dực. Phụ ngươi còn thể để một mạng, nhưng ca ca ngươi ắt sẽ chung kết cục với đám ám vệ – tất diệt khẩu.

Chi An! Chính ngươi hại c.h.ế.t con trai ! Vì chút tư dục nhỏ nhoi, ngươi hại c.h.ế.t vị trưởng vẫn thương ngươi như châu như ngọc!”

Chi An ôm mặt, nghẹn ngào phản bác:

“Không ! Là trưởng tự nguyện lịch luyện, chỉ là… chỉ là giúp thôi!”

“Còn dám ngụy biện! Nếu chẳng bởi ngươi xúi giục, nào nôn nóng cầu lập công?”

Thanh Ngưng đột ngột gầm lên, giọng khản đặc:

“Chi An! Ngươi vẫn thường lo mưu tính toán cho riêng . Mẫu rõ, tất ngươi lo cha ngươi thất thế, nên mới để ca ca ngươi mặt, hòng kết thêm một mối dựa mới.

Ngươi tiếp cận Vinh An, cũng bởi mục đích thôi! Bao năm nay quản sự, song chẳng nghĩa là mù lòa điếc đặc.

Chi An… ngươi quá giống thuở xưa. Ích kỷ, hèn nhát, chỉ chăm chăm tìm cho một lối thoát nhất, nhưng cuối cùng tự hại , hại !

Nay ngươi mất cha, mất để nương tựa, ngay cả hoàng hậu cũng bởi ngươi nghịch ý Vĩnh An mà ghét bỏ. Chi An! Giờ ngươi thỏa nguyện ?”

“Không… !”

Trong lòng Chi An bấn loạn, vững. nghĩ bụng: thể còn chỗ dựa? “Vinh An… Vinh An ắt sẽ bảo vệ .”

Chàng chẳng nửa phần thương tâm cho cha , trong lòng chỉ một mực mong Vinh An sẽ là chỗ cậy.

Một luồng hàn khí từ gan bàn chân dâng ngược lên, Thanh Ngưng bật lạnh:

“Xưa , cha ngươi cũng từng sẽ bảo vệ . cuối cùng, chẳng qua chỉ là chiếc thang cho mượn để bước đến gần hoàng hậu mà thôi.

Thiên hạ đều tưởng là coi trọng , nên mới gả cho công chúa mà đoạn mất đường tiến. Nào ai , chính Tống gia trúng vị trí phò mã, mà Thanh Vu vốn kiêu ngạo, chẳng hề để mắt đến Tống gia, nên bọn họ mới đem chú ý đặt .

Vinh An, Chi An tuy đơn thuần nhưng từng ngu ngốc, hai ngươi quen từ nhỏ, đối đãi với ngươi khách khí nhưng xa cách, bởi sớm thấu bản tính bất lương của ngươi, cùng loại với , thể đột nhiên vì ngươi mà chọc Hoàng hậu tức giận?”

Chi An là con trai của trưởng , trưởng thông tuệ như , con trai của thể ngu dốt.

Bản tính của Chi An là giống trưởng, thì thấy ai cũng dễ chuyện, nhưng trong lòng một cán cân, thật sự thể lọt mắt xanh của , nhất định phẩm tính xuất chúng về mặt.

Vinh An là như thế nào, nàng rõ nhất.

Chẳng qua là trở thành quân cờ của Chi An mà thôi, nhưng Chi An vì như ?

Nàng nhất thời thể hiểu rõ.

“Mẫu ý gì? Người Chi An đang lừa gạt hài nhi ?”

Thanh Ngưng nữ nhi vì hoảng loạn mà mặt mũi dữ tợn, chợt nhớ bản nhiều năm về .

Khi , trưởng từng bảo nàng, phò mã lương nhân, song nàng nào chịu tin, cứ khăng khăng cho rằng trưởng thành kiến với phò mã.

Cho đến khi trưởng đặt mắt nàng chứng cớ nhà họ Tống dựa con trai để leo cao kết với hoàng gia, nàng vẫn thừa nhận tình yêu của phò mã chỉ là lừa gạt, là lợi dụng.

Nàng từ nhỏ lòng như Thanh Vu, hai thường xuyên đặt lên bàn cân so sánh, nàng vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.

Khó khăn lắm mới một nam nhân, trong tim trong mắt đều chỉ nàng, chỉ riêng nàng thôi, trưởng bảo nàng, đây là một màn lừa gạt, nàng tin nổi?

Nàng cùng trưởng tranh luận đến cùng, cố gắng thuyết phục trưởng rằng nhầm, nhưng cuối cùng nàng chỉ thấy nỗi thất vọng gương mặt trưởng, cùng với hình ảnh bản nàng thảm hại, dữ tợn phản chiếu trong đôi mắt đen láy của .

Nhìn nữ nhi bướng bỉnh, nàng hiểu sự bất lực của trưởng năm xưa.

“Vinh An, mẫu sẽ vì hài nhi mà chọn một mối hôn sự, gả hài nhi rời khỏi hoàng thành càng sớm càng , hài nhi hãy an phận mà sống.”

Vẫn còn một tia sinh cơ, Vinh An, đây là việc cuối cùng mẫu thể cho hài nhi, hài nhi hãy tự liệu mà .

“Người gả hài nhi cho ai? Quan nhỏ bé ở ngoài địa phương ?”

Vinh An tức giận : “Hài nhi là Vinh An Huyện chủ, là cháu gái duy nhất của hoàng thất Phượng Chiêu, gả hài nhi cho những kẻ gì đó ? Sao thể tấm lòng độc ác đến ?

Người là mẫu của hài nhi, mẫu chẳng lẽ nên bề lo liệu cho nữ nhi ? Người ủng hộ hài nhi, để hài nhi thuận lợi gả cho Chi An.”

“Người là trưởng của , mới là ruột thịt của , nếu thật sự cho , thì chúc phúc cho , chỗ dựa cho …”

Trong đầu Thanh Ngưng vang lên những lời nàng năm xưa gào thét với trưởng, nàng chợt bật thành tiếng, càng , nước mắt càng tuôn rơi đầy mặt.

“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-quan-nang-la-nguoi-dan-do/chuong-416-chi-an-bi-danh.html.]

lúc , của Hoàng hậu đến.

Vinh An lúc phụ thất bại, của Hoàng hậu đến nhất định chuyện , vội vàng sợ hãi rụt rè nép một bên, cố gắng giảm thấp sự hiện diện của .

Thanh Ngưng liếc nàng một cái, khóe môi tràn một nụ chua chát, theo lão ma ma cung.

Nàng và Vinh An nghĩ giống , cho rằng Hoàng hậu là vì phò mã họ Tống thất bại mà trừng phạt nàng, đợi đến khi là vì chuyện của Tiêu Phái, nàng kinh ngạc : “Huynh trưởng mất tích ?”

Hoàng hậu liền nghi ngờ của cho nàng : “Thanh Ngưng, Tiêu Phái là trưởng của ngươi, lẽ ngươi tìm trở về.”

Đối với sự vô lý của Hoàng hậu, Thanh Ngưng quen thuộc từ lâu: “ nương nương thể xác định là Vệ Thanh Yến và bọn họ mang trưởng ?”

Hoàng hậu : “Thanh Vu nắm giữ nửa khối Quốc ấn, đối địch với bản cung nhiều năm, cũng từng phát hiện sự tồn tại của trưởng ngươi.

Những năm , ngươi cũng ít hành động, cố gắng đưa Tiêu Phái khỏi tay bản cung, nhưng ngươi từng thành công.

Nhìn khắp Phượng Chiêu, trừ Vệ Thanh Yến và Thời Dục, bản cung thể nghĩ ai khác, khác cũng sẽ vì một Tiêu Phái c.h.ế.t nhiều năm mà mạo hiểm xông cung.”

Nàng lạnh: “Nhờ phúc của ngươi, năm xưa lén giấu Lâm Thiên Ngưng, nay Lâm Thiên Ngưng đưa về Lâm gia, với bản lĩnh của Vệ Thanh Yến, nếu nàng thể Lâm Thiên Ngưng mất hồn hỏa.

Tiêu Phái rơi tay nàng , hồn hỏa đó sớm muộn cũng nàng rút , đưa về thể nội Lâm Thiên Ngưng.

Trước đây Vệ Thanh Yến giải tán những hồn phách , trưởng ngươi mất ý thức, lúc đầu còn thể lời bản cung, nhưng vài ngày như gỗ.

Nếu để nàng rút hồn hỏa, sẽ biến thành một cỗ thi thể, đợi đến khi trận pháp đổi mạng cuối cùng kết thúc, t.h.i t.h.ể của sẽ nhanh chóng mục rữa, thế gian sẽ còn Tiêu Phái nữa, như , Thanh Ngưng ngươi hại một nữa.”

Ngươi hại một nữa!

Ngươi hại một nữa!

Ngươi hại một nữa, ngươi hại một nữa…

Những lời ngừng vang vọng trong đầu Thanh Ngưng, đến mức khi về phủ, thể nàng vẫn run rẩy.

.

Là nàng một một hại trưởng.

Năm xưa Lâm Vạn Chỉ sở dĩ thể thuận lợi hạ Tình ti chú cho trưởng, là do nàng tiết lộ sinh thần bát tự của trưởng, còn lấy m.á.u của trưởng đưa cho nàng .

Lâm Vạn Chỉ nàng vẫn luôn cạnh tranh với Thanh Vu, cũng để bụng việc trưởng đối xử với Thanh Vu như ruột, trưởng đang ngăn cản chuyện của nàng và phò mã.

Thế nên, khi Lâm Vạn Chỉ bảo nàng, nàng cách khiến trưởng còn ngăn cản hôn sự của nàng nữa, trong mắt chỉ duy nhất nàng là , việc đều chu vì nàng.

Dù trong thâm tâm nàng cảm thấy Lâm Vạn Chỉ tư tâm riêng, nàng vẫn chọn tin theo.

Sau đó, trưởng quả thật còn cản trở nàng và phò mã nữa, bởi vì căn bản còn tâm trí quản nàng, trong mắt chỉ còn một Lâm Vạn Chỉ.

Nàng cố gắng tìm Lâm Vạn Chỉ tính sổ, nhưng sinh thần và m.á.u là do nàng tự tay đưa, nàng những thể bán Lâm Vạn Chỉ, mà còn giúp che giấu chuyện .

Vì nàng là kẻ đồng phạm, nếu để phụ hoàng nàng giúp Lâm Vạn Chỉ dùng Yếm thắng chi thuật hãm hại trưởng, nàng, mẫu phi, thậm chí cả phò mã đều sẽ chết.

Nàng hối hận, nhưng chỉ thể trơ mắt trưởng Lâm Vạn Chỉ hủy hoại, nàng như nguyện gả cho phò mã, khi kết hôn mới , trưởng đúng, phò mã đối với nàng chỉ lừa gạt, sớm quy thuận Lâm Vạn Chỉ.

Song còn trưởng chống lưng cho nàng nữa.

Nàng hại trưởng, cũng hủy hoại chính , nàng bù đắp, vì , khi trưởng bảo nàng cứu Lâm Thiên Ngưng, nàng theo.

, Lâm Thiên Ngưng là trưởng bảo nàng cứu, nàng lời trưởng.

Nàng sai, trưởng vốn thông tuệ, lời trưởng nhất định sai.

Thanh Ngưng dùng sức lau khô nước mắt mặt: “Người , chuẩn y phục.”

Nàng đến Thái tử phủ, nàng tìm trưởng.

Loading...