Tướng Quân Ở Dưới: Nông Môn Nương Tử Quá Cứng Cỏi - Chương 32: --- Mua đất
Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:43:11
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Gia Lam khóe môi khẽ cong, “Giúp một việc, đến phòng Hạ Như Hoa một chuyến nữa. Còn gì, tự ngươi liệu mà , ngày mai cũng truyền ngoài như .”
Chu Nhị Cẩu ngẩn , một còn đủ ? Thấy Chu Nhị Cẩu trả lời, Hạ Gia Lam giơ nắm đ.ấ.m lên, khi sắp đ.á.n.h đến thì đột nhiên quỳ xuống, thể run rẩy. “Ta , lập tức đây.”
Hạ Gia Lam khẽ , “Có phiền ngươi .”
Nói xong phất tay áo bỏ . Nàng một lúc Chu Nhị Cẩu mới dám đầu , dám chọc giận Hạ Gia Lam , cú đ.ấ.m đến giờ vẫn lành, n.g.ự.c vẫn còn đau nhức.
Hạ Gia Lam về phía nhà Chu Mãng. Nhà họ Chu ăn cơm xong, con dâu đang rửa bát. Chu Mãng mở cửa thấy Hạ Gia Lam, đặt điếu t.h.u.ố.c lào xuống, vội vàng mời .
Tiểu Đậu Tử thấy Hạ Gia Lam, liền vội chạy đến, Hạ cô cô, Hạ cô cô mà gọi.
Hạ Gia Lam thuận thế đưa chiếc giỏ cho , “Bên trong đồ ăn ngon, tự lấy nhé.”
Vương Thúy Hoa vội mời , Hạ Gia Lam cũng chẳng khách khí mà trực tiếp hạ tọa. Tiểu Đậu Tử lục tung giỏ đồ, reo lên: “Nương ơi, kẹo, bánh, còn thịt nữa!”
“Gia Lam, con cái trò gì , mang những thứ đến chi.” Thịt thì thôi , nhưng kẹo và bánh đều là thứ đắt đỏ, bọn họ bình thường đến ngày lễ Tết mới mua một chút cho lũ trẻ đỡ thèm.
“Đại thẩm, hôm nay lên trấn bán d.ư.ợ.c liệu, tình cờ gặp nên mua chút cho Đậu Tử, trẻ con vốn thích đồ ngọt mà.” Nàng kéo Tiểu Đậu Tử sát bên . Tiểu Đậu Tử ngoan ngoãn, cạnh Hạ Gia Lam ăn kẹo lớn chuyện.
“Đại thúc, cái phế miếu thật sự quá nát . Đêm qua một trận mưa lớn, còn chỗ đặt chân. Ta nghĩ ngôi miếu hoang phế từ lâu, liệu thôn còn định dùng ? Nếu , mua nó , sửa sang một chút.”
Vương Thúy Hoa chuyện của Tiểu Đậu Tử cũng chuyện rành rành, Hạ Gia Lam là nhà Hạ Nhị . Con bé chỗ nào chứ, còn cứu mạng cháu trai bà nữa.
“Mua cái gì mà mua, con cứ trực tiếp dọn ở là . Phế miếu là đất của thôn tu sửa, chứ của nhà ai. Con sửa thì cứ sửa thôi.”
Chu Mãng cũng tán thành lời vợ .
Hạ Gia Lam : “Đại thúc, với , đều ghi nhớ. đây là đất của thôn, nhà , nghĩa nhà khác . Ta chỉ chuyện rõ ràng, đến khi bắt tay sửa sang cũng thuận lợi.”
Chu Mãng đôi mắt đen láy, kiên định của Hạ Gia Lam, : “Giá mua đất hề nhỏ , con...”
Hạ Gia Lam liền bày tỏ: “Đại thúc, tiền cần bận tâm, thể lấy .”
Nhìn vẻ mặt tin của cả nhà họ Chu, Hạ Gia Lam : “Tướng công của chút bạc trong , nên thương lượng với . Thay vì cứ sống mãi ở nơi đổ nát, bằng mua , như cũng thể sống thoải mái hơn. Vài tháng nữa là đông giá , nếu bốn bề đều nát như , e rằng chúng khó mà giữ mạng.”
Chu Mãng nghĩ thấy đúng là như . Hắn dậy tìm xem địa khế của phế miếu. Những mảnh đất công của thôn, địa khế đều trong tay . Hiện tại phế miếu còn dùng đến, sắp đổ sập, bán cũng . Số tiền đó thể để trong thôn quỹ công, hoặc nộp lên cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-quan-o-duoi-nong-mon-nuong-tu-qua-cung-coi/chuong-32-mua-dat.html.]
“Gia Lam , phế miếu chỉ một chút đất . Một mẫu hoang địa bên cạnh liền kề với nó, mua thì mua cả mảnh đất đó cùng lúc.”
Hạ Gia Lam càng mừng rỡ, vốn ý định lấy cả mảnh đất bên cạnh, đúng ý nàng : “Đại thúc, , cứ mua luôn cả hai.”
“Cả miếu lẫn đất liền kề cần mười lăm lượng bạc. Gia Lam, con...” Tính theo luật pháp thì đúng là bấy nhiêu, Chu Mãng một lời một, cũng hề nghĩ đến việc ăn bớt chút hoa hồng nào.
Cả nhà họ Chu đều cho rằng nơi đó đáng giá nhiều như , nhưng Hạ Gia Lam cảm thấy, nơi đó cách xa thôn xóm, cũng ít qua , khá yên tĩnh, nàng thấy : “Đại thúc, mười lăm lượng thì mười lăm lượng, bây giờ hãy khế ước .”
Họ đều tự nhiên cho rằng đó là tiền của tướng công nhà Hạ Gia Lam. Chu Mãng cũng gì thêm, chuẩn khế ước. Vương Thúy Hoa kéo Hạ Gia Lam bắt đầu trò chuyện gia thường: “Gia Lam, thấy con ngày nào cũng lên núi đào thứ gì đó, là gì ?”
“Đại thẩm, đó là thuốc, thể bán lấy tiền. Trên núi nhiều loại thuốc. Ta chuyện với đại phu ở Y Đường , t.h.u.ố.c thể mang đến đó bán. Nếu nào trong nhà đào , cũng thể cùng bán.”
Lúc , Ngô Hà, của Tiểu Đậu Tử, nhân cơ hội chen : “Vậy Hạ tử, thể cùng đào ? Ta Đại Miêu đào cả ngày với đó.”
Hạ Gia Lam cầu còn : “Tẩu tử, chứ. Khi nào lên núi, sẽ gọi .”
Trong lúc chuyện, Chu Mãng xong khế ước, đồng thời đưa luôn địa khế cho Hạ Gia Lam. Hạ Gia Lam lấy mười lăm lượng bạc đưa cho Chu Mãng, hai bên cùng điểm chỉ, chuyện coi như định đoạt.
Hạ Gia Lam địa khế dấu ấn lớn, khóe miệng tươi ngớt. Nàng bàn bạc với Chu Mãng, thuê đến sửa sang phế miếu, nhưng ai tay nghề , giá cả chăng. Chu Mãng liền vỗ n.g.ự.c : “Chuyện cứ giao cho đại ca con .”
Con trai của Chu Mãng, Chu Triều, chính là chuyên công việc . Hạ Gia Lam nhẹ : “Vậy thì xin Chu đại ca giúp đỡ. Tiền công cứ trả theo mức bình thường, buổi trưa sẽ cấp một bữa cơm.”
Thực bình thường họ cấp cơm, ai cũng tự mang chút lương khô để lót qua loa. Thấy Hạ Gia Lam tùy tiện rút mười lăm lượng bạc để mua đất, họ cũng gì.
Một bên khác, trong phế miếu phía Tây thôn, Ngụy Cẩn Chu và Mặc Quân Hành dùng bữa xong. Mặc Quân Hành còn siêng năng rửa bát, đó hai cạnh đống lửa đun nước. Ngụy Cẩn Chu quỳ xuống đất, giọng giống một đứa trẻ tám chín tuổi, mà mang theo nỗi buồn khó nén: “Cậu.”
Mặc Quân Hành cũng xót xa cho đứa cháu : “Đứng dậy , thương chứ?”
Ngụy Cẩn Chu lắc đầu: “Không , vết thương của ?”
“May mà Du Du tay cứu giúp, gì đáng ngại, chỉ là cần tĩnh dưỡng một thời gian. Bên ngoài tình hình thế nào ? Sao cháu hành động một , Trần Dự bọn họ ?”
Ngụy Cẩn Chu dậy, từ từ kể chuyện trong thời gian : “Sau khi cháu và tách , Trần Dự liền đưa cháu khắp nơi lẩn trốn. Vốn dĩ ban đầu cắt đuôi truy binh, cũng đến biên giới Tây Trấn. Trần Dự liên hệ với , định đến đón tiếp ứng .”
“ chỉ mới qua một ngày, truy binh tìm thấy chúng cháu, bất đắc dĩ đành tiếp tục chạy trốn. Trần Dự dẫn dụ địch, còn mấy cùng cháu...” Ngụy Cẩn Chu nghẹn ngào một chút: “Họ đều c.h.ế.t cả . Cháu trốn gầm cầu mới thoát . Vừa thoát , cháu theo ám hiệu để ở Tây Trấn mà tìm, nhưng vẫn luôn tin tức của .”
Ngụy Cẩn Chu đến đây đầm đìa nước mắt: “Cháu vẫn ở Tây Trấn, một mặt giả dạng ăn mày, một mặt để ám hiệu, cho đến hôm nay, vô tình thấy miếng ngọc bội trong tay Lam tỷ tỷ, cháu mới nhận đó là ngọc bội của , nên cứ thế theo nàng đến thôn .”
Mèo con Kute