Tướng Quân Ở Dưới: Nông Môn Nương Tử Quá Cứng Cỏi - Chương 98: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:44:25
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lương tâm của ngươi thật sự quá xa

 

Hạ Gia Lam mơ mơ màng màng chìm giấc ngủ. Giấc ngủ yên chút nào, luôn cảm giác như đang ở trong ảo cảnh. Trong mơ, Hạ Gia Lam dường như thấy một vật quen thuộc.

 

, chính là pho tượng Bồ Tát ngoài cửa, tỏa ánh kim quang: “Hạ Gia Lam, ngươi thật to gan.”

 

Hạ Gia Lam vốn lơ mơ, thấy tiếng , cũng còn tính khí : “Ngươi là ai thế, đồ thần kinh.”

 

Đợi đến khi nàng rõ pho tượng đá, liền phụt : “Bồ Tát hiển linh ?” Nàng chống nạnh đến nỗi thẳng dậy .

 

Lúc , tiếng Bồ Tát u u truyền đến, như hai chiếc loa phóng thanh chĩa thẳng Hạ Gia Lam, mang theo tiếng vọng: “Đừng hớn hở như . Ngươi tiền kiếp kiếp , bất kể ở , kết quả cuối cùng của ngươi đều chỉ thuộc về nơi đây, ngươi thể về nữa.”

 

Hạ Gia Lam: “...” Cái gì?

 

“Ngươi là kẻ đưa đến đây ?” Hạ Gia Lam chút bực bội hỏi, như thì chuyện đều hợp lý, nếu là vị Bồ Tát quái gở , nàng thể đến nơi ?

 

Giọng vang lên: “Ngươi vốn dĩ thuộc về thế giới , căn nguyên của ngươi ở nơi . Ngươi thể trở về, ở cái thời đại gì đáng để ? Ta đưa ngươi trở , chẳng ban cho ngươi kỹ nghệ phòng ? Cái Kim Quyền Đầu của ngươi......”

 

Hạ Gia Lam vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ nhà của thì ? Cha của thì ?” Kỳ thực bấy lâu nay nàng trở về cũng là vì ở thế giới hiện đại còn cha nàng.

 

“Ngươi yên tâm, là vị Bồ Tát vô lương tâm, vả , nơi đó ai nên ở thì tự nhiên sẽ ở đó, các ngươi chẳng qua là mỗi về vị trí của nấy mà thôi.”

 

Hạ Gia Lam nhịn mà châm chọc: “Ngươi lương tâm? Lương tâm của ngươi hỏng bét .”

 

Trong khoảnh khắc, cảnh tượng mắt trở nên sáng bừng, thậm chí là quen thuộc. Trước mắt Hạ Gia Lam chính là ngôi nhà nàng quen thuộc, ngôi nhà hiện đại của nàng. Cha nàng lúc đang bận rộn trong bếp.

 

Họ đang những món ngon cho cô con gái bảo bối của , và ở đó, một Hạ Gia Lam, đúng, chính là nàng, vì dung mạo giống nàng như đúc.

 

Đang xem TV, khoanh chân ở vị trí nàng vẫn luôn yêu thích, xem chương trình giải trí mà nàng thích khi ăn cơm.

 

Đột nhiên ngẩng đầu với hai lớn trong bếp: “Xong ạ? Con sắp c.h.ế.t đói .”

 

Mèo con Kute

Lời và cử chỉ, giống hệt nàng.

 

Thế nên, nàng vốn dĩ thuộc về thời đại đó, ở đó cha hề mất con gái, họ cũng đau buồn. Chỉ cần cha vì mất nàng mà buồn bã, trong lòng Hạ Gia Lam vẫn cảm thấy khá hơn một chút.

 

“Ta thật sự về nữa ?” Nàng hỏi xung quanh.

 

“Không về nữa, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ngươi vốn dĩ là của thời đại , hãy sống ở đây , những gì nên nghĩ thì đừng nghĩ.”

 

Cảnh tượng chợt dừng , kết thúc ở hình ảnh Hạ Gia Lam hiện đại tươi chạy về phía bếp. Giọng của Bồ Tát cũng biến mất, nàng một đó, nụ quen thuộc của chính .

 

Nàng đột nhiên khẩy, nhưng càng , nước mắt càng lăn dài má. Bấy lâu nay, nàng bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.

 

Nhìn thấy cha vẫn sống như bình thường, lòng nàng vui sướng, nhưng tại khi thấy cảnh tượng vốn dĩ thuộc về , lòng nàng đau đớn đến thế.

 

Hạ Gia Lam rằng, khi nàng đang chìm đắm trong giấc mơ, cửa Mặc Quân Hành đẩy .

 

Chàng thấy tiếng của Hạ Gia Lam nên cố gắng gượng dậy để xem xét. Vết thương ở n.g.ự.c chẳng màng, chất độc trong cũng chẳng bận tâm. Lúc , lo lắng là nữ tử đang co quắp giường khẽ nức nở .

 

Chàng như thường lệ bước đến gần, nhẹ nhàng vỗ về thể Hạ Gia Lam qua lớp chăn, từng hồi, từng hồi. Hạ Gia Lam dần dần bình tĩnh , Mặc Quân Hành tưởng rằng Hạ Gia Lam ngủ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-quan-o-duoi-nong-mon-nuong-tu-qua-cung-coi/chuong-98.html.]

 

tay còn kịp dừng , trong chăn đột nhiên thò một bàn tay, nắm chặt lấy tay . Lực tay hề nhỏ, ít nhất cũng khiến khẽ cau mày.

 

“Ưu Ưu, nàng gặp ác mộng ?”

 

Người trong chăn gì, chỉ ngừng nắm c.h.ặ.t t.a.y .

 

Dần dần, nàng nới lỏng lực tay. Chàng liền xoay tay nắm chặt lấy tay nàng, giọng mang theo sự dịu dàng từng : “Ưu Ưu, nếu là vì chuyện phận với nàng hôm nay, nàng đừng lo lắng, . Khi bình phục, sẽ rời , sẽ quấn lấy nàng, cũng sẽ gì nàng cả.”

 

“Mặc Bạch......” Một giọng non nớt bỗng nhiên vọng từ trong chăn.

 

Mặc Quân Hành chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c như ai đó bóp chặt, đau đến thở nổi: “Ta đây.”

 

Tiếng trong chăn vẫn tiếp tục, đứt quãng, tiếng vang lên: “Mặc Bạch, về nữa , chỉ còn một , từ nay về chỉ là một thôi.”

 

Mặc Quân Hành cúi xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cố gắng hết sức an ủi nàng, giọng dịu dàng đến thể tả: “Ưu Ưu, đừng sợ, nàng cô độc, nàng còn , vẫn luôn ở đây.”

 

Tưởng rằng trong chăn còn sẽ gì nữa, ngờ, trong chăn đột nhiên thò một cái đầu nhỏ, mặt đầy vết lệ, trông vô cùng đáng thương: “Mặc Bạch......”

 

Mặc Quân Hành đau đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập, đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Nói cho , xảy chuyện gì?”

 

Hạ Gia Lam đến mức đứt , thuận theo tay Mặc Quân Hành, nàng tựa hẳn đùi , hai tay ôm chặt lấy eo . Hai tay Mặc Quân Hành hành động bất ngờ của Hạ Gia Lam cho giật , lập tức cứng đờ giữa trung.

 

Từ eo truyền đến cảm giác Hạ Gia Lam đang ôm chặt lấy . Chàng cúi đầu xuống, liền thấy hàng mi dài cong vút, những giọt lệ lớn ngừng tuôn rơi từ đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng.

 

Chàng chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu nàng: “Không , đừng sợ, vẫn luôn ở đây, nàng còn một nữa, cam đoan.”

 

Đêm đó, vốn dĩ ngủ. Sau khi thấy động tĩnh trong phòng Hạ Gia Lam, càng lo lắng dậy. Hôm nay đêm giông bão, Hạ Gia Lam sẽ sợ hãi, nhưng dáng vẻ hiện giờ của Hạ Gia Lam càng khiến đau lòng hơn.

 

Trong những tiếng an ủi ngừng của Mặc Quân Hành, Hạ Gia Lam dần dần bình tĩnh , ngủ . Mặc Quân Hành cẩn thận lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, cứ thế ôm nàng, để nàng ngủ thoải mái trong vòng tay .

 

, cả đêm ngủ, vẫn luôn trong lòng, hề mệt mỏi, vui vẻ quên lối về.

 

Ánh nắng ban mai chiếu phòng, Hạ Gia Lam cảm thấy mí mắt và đầu sắp nổ tung. Nàng mở đôi mắt nặng trĩu, vặn bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Mặc Quân Hành.

 

Hạ Gia Lam khựng một hai giây, đột nhiên nhận gì đêm qua, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Nàng cũng dám ngẩng đầu Tiểu Hắc.

 

Nàng trực tiếp vùi đầu nữa lòng Tiểu Hắc. Khóe môi Mặc Quân Hành khẽ cong lên, dáng vẻ của nàng thật đáng yêu. Mặc Quân Hành nén cơn đau ở ngực, nữa đưa tay chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu nàng.

 

Hạ Gia Lam cảm thấy tim như nhảy ngoài, hô hấp cũng càng lúc càng khó khăn. Nàng rầu rĩ mở lời: “Chàng về .”

 

Giọng Mặc Quân Hành dịu dàng: “Được, sẽ bữa sáng cho nàng.”

 

Rồi bàn tay lớn che mắt nàng, để nàng mở mắt thấy bối rối, đó đỡ nàng giường.

 

Và trong suốt thời gian , Hạ Gia Lam vẫn luôn nhắm chặt mắt, dám mở mắt Mặc Quân Hành, chỉ sợ mở mắt thấy khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt đong đầy dịu dàng của .

 

Mặc Quân Hành nán , trực tiếp khỏi cửa. Vết thương của đối với lúc chuyện lớn, cẩn thận đối đãi vẫn thể hoạt động, thêm nữa bây giờ mặt mày hồng hào, chẳng chút nào giống trúng độc.

 

Chàng khỏi cửa, vặn gặp Ngụy Cẩn Chu đang chuẩn ngoài luyện quyền. Ngụy Cẩn Chu lập tức xông đến mặt : “Cậu, phòng Nương? Cậu ức h.i.ế.p Nương ?”

 

 

Loading...