Tướng Quân Sống Không Quá Ba Tháng, Sau Khi Đổi Hôn Ta Khiến Chàng Sống Trăm Năm - Chương 8: Ai dám ngăn ta không cho chuyển hồi môn về?
Cập nhật lúc: 2025-09-12 15:33:46
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại phòng, Nhã Viên.
“Cái gì? Khương Lệnh Chỉ nàng bảo ngươi đến chuyển hồi môn ?”
Lục thị trợn tròn mắt, mặt xanh mét.
Thứ ăn bụng, giờ bắt nàng nhả ư?
Huống hồ, Đại lão gia đang cần gấp bạc để dùng, nàng vốn định đem phần hồi môn bán lấy bạc.
Quản gia cẩn thận đáp: “Dạ, ý của Tứ phu nhân là, nàng gả cho Tứ gia, hồi môn của nàng , nên đặt ở Thuận Viên mới .”
Lục thị lạnh một tiếng: “Ngươi về với nàng , hồi môn là do Khương phu nhân chuẩn cho Lệnh Uyên, chẳng qua là chuyển đến viện của Đại phòng chúng , một chút liên quan nào đến nàng , Khương Lệnh Chỉ, bảo nàng trong lòng tự .”
Quản gia xong lòng run sợ, Đại phu nhân việc thật quá bá đạo, nhưng chỉ là một nô bộc cũng dám nhiều, đành đem lời thuật cho Khương Lệnh Chỉ.
Lúc , Khương Lệnh Chỉ đang chẻ trúc trong viện.
Thấy quản gia vẻ mặt khó xử ở cửa viện, phía trống , chẳng gì.
Nàng bất ngờ nhướng mày: “Sao thế, chẳng lẽ Đại phu nhân chịu trả hồi môn cho ?”
Nàng nhớ rõ, luật pháp Đại Ung ghi chép, hồi môn của nữ tử đều là tài sản riêng của bản , nhà chồng quyền xử lý.
Dù thế nào chăng nữa, Lục thị cũng quyền giữ phần hồi môn .
Quản gia chút khó mở lời, cuối cùng vẫn khó khăn gật đầu, đem lời của Lục thị, nguyên vẹn lặp một .
Khương Lệnh Chỉ trong lòng lạnh, lập tức hiểu .
Hèn chi Sở thị chuẩn cho nàng phần hồi môn phong phú đến , e rằng sớm tính toán kỹ lưỡng, để Khương Lệnh Uyên cướp hôn đêm động phòng, thuận lợi gả cho Tiêu Yến chính thê.
Mà còn lấy danh nghĩa thiện đãi đích nữ nguyên phối để cho nàng phần hồi môn , kiếm cả danh tiếng lẫn lợi lộc.
Còn về Lục thị, chắc là cũng vì phần hồi môn , định để Khương Lệnh Uyên thuận lợi bước cửa chứ gì?
, dựa mà để bọn họ như ý?
Khương Lệnh Chỉ vứt mạnh cây trúc xuống, nhấc cây d.a.o chặt củi trong tay định ngoài: “Vậy ? Ta xem thử.”
Quản gia lập tức thót tim: “Ôi chao, Tứ phu nhân, thế …”
Vân Nhu cũng sợ đến mặt tái nhợt, Tứ phu nhân động đao động kiếm ngay khi lời qua tiếng chứ!
Trong lúc ngơ ngẩn, Khương Lệnh Chỉ như một cơn gió lao khỏi cửa viện, bước lên cầu đá bạch ngọc, ngay cả tà váy cũng gợn sóng dữ dội đầy sát khí.
Quản gia đuổi theo hoảng loạn : “Thế , thế đây? Quốc công gia đang bệnh, lão phu nhân cung … Ai thể quản Tứ phu nhân của chúng chứ?”
Vân Nhu sắp đến nơi: “Ai mà quản chứ, Tứ phu nhân nàng g.i.ế.c lợn mà!”
Cuối cùng thì Tuyết Oanh cũng trấn tĩnh : “Ta tìm …”
Trong lúc chuyện, Khương Lệnh Chỉ xông thẳng đến Nhã Viên nơi Đại phu nhân ở.
Các nha ở cửa viện vốn định ngăn , thấy nàng sát khí đằng đằng, lập tức sợ đến chân nhũn : “Không , Tứ phu nhân đến , Tứ phu nhân nàng … nàng …”
Vương ma ma từ trong nhà bước , giáng một bạt tai lên mặt tiểu nha : “Khóc tang đấy ? Tứ phu nhân nàng là Diêm Vương gia mà thể dọa ngươi nông nỗi ?”
Khương Lệnh Chỉ bước sân, lời của Vương ma ma, con d.a.o chặt củi trong tay nàng tung lên bắt lấy, một chân đạp lên ghế đá trong sân.
Nàng tủm tỉm : “Vẫn là Vương ma ma khéo nhất. Đi, bà gọi Đại tẩu đây, bảo nàng lời cho ?”
Thái độ thô lỗ như một thủ lĩnh thổ phỉ lập tức dọa Vương ma ma sợ đến cứng .
Bà trừng mắt Khương Lệnh Chỉ, một lời nào.
Quốc công phủ Tiêu gia dù cũng là thế gia trăm năm, các nữ nhân trong hậu viện dù bất mãn đến mấy, cũng chỉ là lời gai góc vài câu, gì ai từng thấy nào như nàng, tay thật sự như ?
Chẳng trách là một tiện phụ lớn lên ở thôn quê!
Vương ma ma cũng Khương Lệnh Chỉ đến đây vì chuyện gì, bà dám để nàng gặp Lục thị, đành cắn răng, định câu giờ: “Người đến đúng lúc , phu nhân của chúng nàng …”
Khương Lệnh Chỉ tay, d.a.o chặt xuống, búi tóc búi gọn gàng của Vương ma ma liền cắt đứt gọn ghẽ, lập tức tóc tai bà xõa như con nhím.
Nàng hỏi: “Bây giờ thì đúng lúc ?”
“A…”
Vương ma ma sợ đến mềm nhũn sụp xuống đất, run rẩy ôm lấy đầu .
Bà sống ngần tuổi , từng thấy nữ nhân nào lẳng lơ, ngang ngược đến !
Bà hề nghi ngờ, nếu còn dám chọc giận vị Tứ phu nhân , nàng thật sự sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u .
Vương ma ma dám lừa dối nữa: “Phu nhân của chúng đang ở trong phòng, nàng ở trong phòng.”
“Đại tẩu. Nàng đây , chúng tỷ chuyện.” Khương Lệnh Chỉ thật sự vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-quan-song-khong-qua-ba-thang-sau-khi-doi-hon-ta-khien-chang-song-tram-nam/chuong-8-ai-dam-ngan-ta-khong-cho-chuyen-hoi-mon-ve.html.]
Khi nàng vui, lời liền khó :
“Nàng đừng ở trong phòng giả vờ điếc con rùa rụt cổ nữa!
Nàng bản lĩnh dám giữ hồi môn của , dám ngoài rõ với ?
Nàng cứ khăng khăng hồi môn đó là do kế mẫu của chuẩn cho Khương Lệnh Uyên, lời là ý gì?
Chẳng lẽ , chuyện Tiêu Yến và Khương Lệnh Uyên gian díu trong phòng tân hôn của ngày hôm qua, cũng là nàng mặc nhận ?
Môn diện của Quốc công phủ, cứ để mặc nàng sỉ nhục như ư?
Đại lão gia quan trong triều, cũng cần danh tiếng, thể diện đấy, Đại tẩu , nàng một chút cũng sợ hồi môn cầm sẽ bỏng tay ?”
Trong phòng, Lục thị cuối cùng cũng yên nữa, cả tức đến run lên bần bật.
Nàng vốn tưởng rằng, Khương Lệnh Chỉ khi sự thật, sẽ chỉ trong lòng oán trách Khương phu nhân thiên vị, nuốt cục tức đó lòng.
Ai ngờ Khương Lệnh Chỉ là một tiện phụ điên rồ như .
Vì đòi hồi môn, lời và hành vi hề kiêng nể gì, càng lúc càng ngang ngược, càng lúc càng chọc tức đến vỡ phổi!
Thậm chí còn lấy môn diện của Quốc công phủ và tiền đồ của Tiêu Cảnh Bình uy hiếp.
Lục thị khỏi kiêng dè.
Nếu thật sự để Khương Lệnh Chỉ lớn chuyện , chọc giận Quốc công gia, thì chuyện thỉnh phong Thế tử, chừng nảy sinh sóng gió.
nàng thật sự đang cần gấp bạc để dùng, nghĩ nghĩ , vẫn thấy, chuyện hồi môn cứ để cho Khương gia bọn họ tự chó cắn chó .
“Tứ hiểu lầm .”
Lục thị gượng , thấy con d.a.o nàng đang cầm liền giật , liền xa chuyện:
“Ta là , cái tên khốn Tiêu Yến, hôm qua đưa chìa khóa kho bạc cho Lệnh Uyên, cứ khăng khăng đó là hồi môn của Khương gia cho Lệnh Uyên.
Ta cũng thực sự cách nào, Lệnh Uyên cũng về Khương gia , nên mới bảo quản gia với , đợi ngày mai về nhà, thì tìm Lệnh Uyên lấy chìa khóa chuyển hồi môn.
Ôi chao, chắc là quản gia truyền sai lời, gây hiềm khích giữa hai tỷ chúng .”
Trong lúc chuyện, Tuyết Oanh cùng Nhị phu nhân Cố thị cũng vội vàng chạy tới.
Nhị phu nhân Cố thị còn thở đều, lời Cố thị liền kích động :
“Ôi chao, Đại tẩu nàng lời gì , chìa khóa thì gì khó khăn ? Tứ chuyển hồi môn, nàng cứ đập khóa kho bạc là chứ gì!
Đại tẩu , nàng chẳng lẽ bệnh khỏi nên vẫn còn hồ đồ , nếu , cái gia nghiệp quản nàng hai ngày nhé?”
Lục thị hai năm nay cứ đến mùa đông là sinh bệnh, Cố thị liền nàng lo liệu việc nhà và các lễ Tết.
Cố thị xử lý việc rộng rãi, tiền thưởng cho đầy tớ cũng hậu hĩnh, phủ đều vui mừng, ngay cả Quốc công gia cũng khen nàng hiền đức.
Cố thị nếm trải hương vị của việc quản gia, trong lòng cũng tranh đoạt, đang đợi nắm nhược điểm của Lục thị.
Lục thị Cố thị nhắc đến quyền quản gia liền tức giận, sợ nàng lấy chuyện ngày hôm nay bằng chứng, mách lão phu nhân gây sóng gió.
Nàng khó xử một lúc, cảm thấy quyền quản gia vẫn quan trọng hơn.
Nghiến răng, cố nặn một nụ : “Nhị lời gì ? Ta nghĩ cách ? Ta đang định dặn quản gia, đập khóa cửa kho bạc đây !”
Khương Lệnh Chỉ nàng cuối cùng cũng một câu hồn, lúc mới , đầu quản gia đang vội vàng chạy tới, lệnh: “Đập!”
Quản gia nào dám hai lời, vội vàng dẫn : “Dạ! Dạ!”
Nhị phu nhân Cố thị thấy vẻ mặt xanh mét của Lục thị, mặt mày liền tươi rói.
Nàng càng Khương Lệnh Chỉ càng thấy thuận mắt: “Đệ , đừng sợ, trong phủ chuyện gì, cứ tìm Nhị tẩu, Nhị tẩu sẽ chống lưng cho .”
Khương Lệnh Chỉ nhận Lục thị và Cố thị hợp , cũng từ chối sự thiện ý nửa thật nửa giả : “Vậy thì đa tạ Nhị tẩu .”
Lục thị quản gia dẫn nhanh tay nhanh chân đập khóa kho bạc, như châu chấu tràn đồng mà dọn sạch kho bạc, ngay cả hoa cỏ quý giá trong sân cũng vô ý đá đổ giẫm nát.
Nàng chỉ cảm thấy trái tim như đang rỉ máu.
Nàng xem qua danh sách hồi môn, phần hồi môn , Khương phu nhân quả nhiên dụng tâm, ít nhất cũng đáng giá mười vạn lượng!
Vương ma ma tóc tai rối bời quỳ rạp đất, bà theo Lục thị phong quang nửa đời , nhưng ngờ hôm nay mất mặt đến !
Bà nước mắt giàn giụa: “Phu nhân, Tứ phu nhân cưỡi lên đầu Đại phòng chúng , thể bỏ qua cho nàng !”
Lục thị khi chứng kiến sự lẳng lơ ngang ngược của Khương Lệnh Chỉ, thật sự đối đầu trực diện với .
“Nàng giống như chó điên , cần bẩn tay chúng .” Lục thị cũng tức giận đến mức, khi chuyện, môi run rẩy, “Con gái Khương gia nàng dạy dỗ đàng hoàng, tự khắc sẽ Khương gia đóng cửa xử lý.”
Vương ma ma nhất thời hiểu.
Trong mắt Lục thị hiện lên vẻ âm độc: “Ngươi lập tức Khương gia, với Khương phu nhân, bảo bọn họ nghĩ cách đòi hồi môn! Hoặc là, cứ để Khương Lệnh Uyên nàng trèo cao khác, đừng hòng mơ tưởng bước cửa Quốc công phủ nữa!”