09
Văn Vi thực sự  còn xuất hiện trong giấc mơ của  nữa.
Trong những giấc mơ trống rỗng , chỉ còn   .
 cố gắng uống thuốc để bản  chìm  giấc ngủ thật sâu.
Đôi khi, nếu may mắn, cô  sẽ xuất hiện, nhưng đôi mắt đẫm lệ,  đến mơ hồ.
Ban đêm,  bừng tỉnh từ trong mơ, nhận  bên  giường trống .
Bước  khỏi phòng ngủ,    ban công hút thuốc thật lâu.
Đôi lúc  ngẩn ngơ đến mức để đầu t.h.u.ố.c lá cháy rát đầu ngón tay, mới bàng hoàng nhận : Cô    , mang theo tất cả đau thương,  đến một kiếp khác. 
10
Thế giới   Vi Vi quá đau đớn, nhiều     nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng.
 trong đầu  vang lên giọng  lạnh lẽo của cô : "Mạng của  là do em đổi lấy."
Vì  thể tự kết thúc cuộc đời,  bắt đầu lao  những trò chơi mạo hiểm: leo núi tuyết, trượt tuyết  những con dốc dựng .
Mùa đông nọ,  đường từ khu trượt tuyết Innsbruck trở về thị trấn,  gặp một trận bão tuyết lớn.
Tuyết phủ kín mặt đất, dần dần vùi lấp chiếc xe, bánh xe  thể tiến thêm dù chỉ một chút.
Khi bình xăng cạn kiệt, động cơ ngừng hoạt động,  cảm nhận  nhiệt độ trong xe đang dần hạ xuống.
Đây là khoảnh khắc  gần với cái c.h.ế.t nhất.
Không  sợ hãi, chỉ  cảm giác giải thoát và mong chờ.
Trước khi mất ý thức, trong cơn mê man,   thấy Vi Vi của tuổi mười mấy hát bài hát mà cô  từng hát cho . Cô  lặng lẽ  giữa trời tuyết, bông tuyết rơi xuống mái tóc, đọng  hàng mi cô .
 vươn tay định bước lên  chuyện, nhưng khi mở mắt , thứ đập  mắt   là trần nhà trắng xóa và một bác sĩ  nước ngoài với chòm râu rậm rạp.
Lắng  âm thanh huyên náo từ hành lang bệnh viện,   nhịn  mà bật  chua chát.
11
Về ,   khắp nơi  thế giới, tiếp tục vẽ tranh.
Bức tranh khiến  nổi danh, chính là bức tranh vẽ về Văn Vi năm mười lăm tuổi.
Một mùa đông tuyết rơi, cô  quàng khăn đỏ thẫm, phía  là một vùng tuyết trắng vô tận.
Bên cạnh cô , một  thiếu niên  lặng lẽ  cô, nhưng khuôn mặt   trống rỗng,   ngũ quan.
Đây là bức ảnh chung duy nhất của chúng   khi Văn Vi rời .
Khi vẽ đến khuôn mặt của  thiếu niên,  chợt nhớ đến câu  của cô : "Đời đời kiếp kiếp, chúng  sẽ  bao giờ gặp .”
Cô  căm ghét  đến như .
Tay  siết chặt bút vẽ,  dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuong-vi-qua-canh/chuong-13.html.]
Buổi triển lãm kết thúc  lúc hoàng hôn, ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi.
Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết lấp lánh,  gió cuốn trôi về bốn phương tám hướng.
 cầm ô rời khỏi phòng tranh, bước  chiếc xe sang đậu bên đường.
Tuyết mờ  mắt, và đúng lúc ,  thoáng thấy một bóng hình lướt qua.
Cô gái mặc chiếc áo len đỏ rực, tóc buộc cao.
Trong ánh mắt kinh ngạc của trợ lý,  bật cửa xe lao xuống, chạy điên cuồng.
 đuổi theo, nắm lấy bờ vai cô . Cô gái   đầu , đôi mắt xanh mở to, sững sờ hỏi: "Thưa ngài, xin hỏi  chuyện gì ?"
Là một khuôn mặt xa lạ.
Không  Vi Vi.
 , Vi Vi   thể nào xuất hiện  thế giới  nữa.
"Không…   gì."
Tuyết rơi lặng lẽ, giống như mối tình vĩnh viễn  bao giờ  kết quả .
  mãi mãi mất  cô .
12
Trên chuyến bay trở về nước,  chìm  một giấc mơ sâu.
Trong mơ, chúng  mười bốn tuổi, cùng  ngắm biển.
Cô  chạy phía , còn  cố tình  chậm vài bước theo .
Văn Vi  đầu , mỉm  vẫy tay với : "A Cảnh,  chậm quá đấy!"
Mỗi  như ,  đều  thể lừa  cô .
Những năm   cũng .
Trên bãi cát mềm mại, đầy rẫy dấu chân của chúng .
Khi ,  từng nghĩ, chỉ cần cứ bước theo dấu chân , cuối cùng sẽ tìm thấy em.
    mới hiểu, những điều quý giá giống như cát trong lòng bàn tay.
Càng  nắm chặt,  càng để nó trôi tuột nhanh hơn.
Ngoài cửa sổ máy bay, bầu trời xanh thẳm trải dài vô tận, giống như mặt biển năm đó chúng  từng đến.
Tạm biệt, Vi Vi.
Còn nữa,  thực sự  nhớ em.
Thật đấy.
-Hết-