Tuyên Vương Sủng Thê Như Bảo - Chương 65: Lục thúc thúc ăn anh đào

Cập nhật lúc: 2025-11-27 02:50:25
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Minh cung.

Nha Chu Thuý khi lấy khăn tay trở liền thấy bóng dáng tiểu thư nhà , nàng lo lắng vội vã chạy về hướng ba Hoắc Tuyền :

“Không thấy tiểu thư nhà nô tỳ…”

Nàng đem đầu đuôi sự tình một , âm thanh mang theo tiếng nức nở:

“Nô tỳ cầm khăn tay trở , tiểu thư còn ở chỗ cũ..”

Trần Ngưng Chỉ lập tức lo lắng đến cuống lên, còn Hoắc Tuyền bình tĩnh, nhanh chóng dặn dò tìm, đó về Trần Ngưng Chỉ và Giang Diệu :

“Chúng cũng phân chia cùng tìm một chút, điều nhớ kỹ nên tách khỏi nha bên

Nếu tìm một mất thêm một , thì càng phiền phức.

Giang Diệu gật đầu, hai lời liền dẫn Bảo Cân cùng Bảo Lục ngoài tìm .

Trên đường, Bảo Cân lo lắng :

“Hoàng cung lớn như , tìm đây? Hơn nữa Trần Thất tiểu thư cũng giống sẽ chạy lung tung nha.”

Giang Diệu tới hoàng cung vài , thêm kí ức của đời nên nàng tương đối nhớ đường, cũng lung tung để tìm.

Nàng dọc theo hành lang của Ngọc Minh cung, một đường Ngự Hoa Viên tìm một lúc.

Giang Diệu bước chân gấp gáp, nhanh, ở đường mòn của Ngự Hoa Viên đột nhiên thấy phía xuất hiện một , đợi đến thời điểm nàng phản ứng thì cả cũng va một bức tường thịt cứng rắn.

Giang Diệu xoa xoa chóp mũi đau vì đụng , nàng nước mắt rưng rưng nam nhân mặt, kinh ngạc :

“Vương, Vương gia?”

Lục Lưu cũng chút bất ngờ, thấy chóp mũi của tiểu cô nương đều va đỏ cả lên, vươn tay giúp nàng xoa xoa, thế nhưng nghĩ đến nàng đàng hoàng trịnh trọng là đại cô nương nên cũng hành động gì, chỉ hỏi:

“Đang yên đang lành đợi ở Ngọc Minh cung, như thế nào chạy đến nơi ?”

Hắn dừng một chút, nghĩ tới điều gì, kiên trì hỏi:

“Tìm đường?”

Giang Diệu lắc đầu , định giải thích, liền xa xa thoáng thấy tiếng Trần Ngưng Kiều kêu cứu.

Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu nhất thời sa sầm , ngẩng đầu thẳng mắt Lục Lưu, :

“Vương gia thấy Trần Thất tiểu thư?”

Lục Lưu một phát bắt cánh tay của nàng, :

“Chúng qua bên chuyện.”

Nàng ngửi thấy Lục Lưu mùi rượu nhàn nhạt, Giang Diệu nhận điều , tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Lưu nhưng mà sức mạnh của quá lớn, nàng căn bản cách nào tránh thoát.

Nghe thấy tiếng kêu cứu của Trần Ngưng Kiều càng ngày càng yếu, Giang Diệu vội vàng hướng về Bảo Cân và Bảo Lục ở phía :

“Hai mau chóng tới Trần tiểu thư một cái.”

Bảo Cân và Bảo Lục chút khó khăn. Nếu mà bọn họ rời thì nơi chỉ còn hai là tiểu thư cùng Tuyên Vương.

thể thấy thái độ kiên quyết của tiểu thư bọn họ xem , bọn họ cũng Tuyên Vương cũng sẽ thương tổn tiểu thư nhà các nàng, Bảo Cân và Bảo Lục khi do dự thì vội vàng chạy ngay.

Nhìn Bảo Cân cùng Bảo Lục , Giang Diệu vung lên khuôn mặt nhỏ nhắn ảo não :

“Vương gia thấy c.h.ế.t mà cứu.”

Lục Lưu khuôn mặt nhỏ nhắn mặt , nghĩ tới giấc mộng kiều diễm cùng nàng tối hôm qua, hai lời, liền đem kéo về phía bụi hoa.

Tuy cảm thấy Lục Lưu tâm địa sắt đá, nhưng Giang Diệu vẫn luôn tin tưởng sẽ tổn thương nàng, hiện nay nàng kéo đến phía bụi hoa, sống lưng của nàng chống đỡ ở cây khô, Giang Diệu nhịn :

“Vương gia —— “

“… Bản vương xác thực thấy c.h.ế.t mà cứu. Chỉ là ngươi cũng , hôm nay Trần tiểu thư dùng kế để Bản vương thú nàng vợ. Nếu hôm nay Bản vương xuống nước cứu thì ngay đó Trang Thái phi an bài sẽ xuất hiện và tận mắt thấy Bản vương cùng Trần tiểu thư tiếp xúc thể.”

Lục Lưu cũng là loại giải thích, mà giao tình của Giang Diệu cùng Trần Ngưng Kiều cũng quá là hời hợt nên lời của Lục Lưu chút hoang đường, nhưng nàng vẫn là theo bản năng tin tưởng Lục Lưu, hơn nữa đây Trần Ngưng Chỉ cũng với nàng là Trần Ngưng Kiều yêu thích Lục Lưu.

Giang Diệu tin tưởng , chỉ là ngoài miệng nhịn :

mà, nhưng mà Vương gia nếu mà cứu —— “

“… Yên tâm, bơi.”

Thật sự giãy dụa kêu cứu với cố tình diễn trò thì vẫn sự khác lớn.

Nghe Lục Lưu khiến nàng đúng là chút kinh ngạc về Trần Thất , hơn nữa nàng còn rõ chuyện náo loạn với nên khuôn mặt nhất thời hồng hồng, cũng thấy tự nhiên.

nàng là sai liền sửa, thái độ thành khẩn :

“Ta cố ý, Vương Gia đừng nóng giận !”

Nàng chút phân biệt thị phi, nhưng nếu đổi khác, gặp tình huống như cũng khó nghi ngờ .

Nửa ngày vẫn thấy âm thanh của Lục Lưu, Giang Diệu sợ hãi ngước mắt lên , thấy mặt mày tươi sáng, nàng bèn vươn tay thăm giò kéo kéo ống tay áo của , nhỏ giọng :

“Vương gia sẽ thật sự tức giận với Diệu Diệu chứ?”

Nội tâm của Thúc thúc cũng quá là hẹp hòi , tính toán với một tiểu nha đầu như nàng là thế nào đây?

Bởi vì lúng túng mà khuôn mặt phấn nộn của tiểu cô nương giống như mây hồng răng đầy trời, cực kì đẽ, Lục Lưu cúi đầu, đối diện với đôi mắt to sáng ngời của nàng, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống , rơi bờ môi mềm mại của nàng, ngửi nàng vị ngọt nhàn nhạt, Lục Lưu chợt thấy một trận buồn bực, bèn chút do dự cúi hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Giang Diệu hít sâu một , mũi nàng liền tràn đầy thở mát lạnh hoà quyện cùng hương rượu nồng nàn của nam nhân.

Nàng ngây ngốc dựa cây khô, bên tai tiếng gió vù vù cùng với tiếng rì rào của lá cây, chờ đến khi cây lá rụng xuống, rơi mặt của nàng, ngứa ngứa, lúc Giang Diệu mới ý thức nên những gì.

Một tay của nàng đang nắm, tránh thoát , chỉ thể dùng một tay khác đẩy lồng n.g.ự.c , đáng tiếc lồng n.g.ự.c nam nhân rắn chắc, cứng đến lợi gại. Nàng dùng sức đẩy mấy , phát hiện đối phương bất động như núi lớn.

Trần Ngưng Kiều rơi xuống nước dường như cứu lên, bởi vì nàng thấy tiếng Bảo Cân và Bảo Lục đang sốt ruột gọi nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyen-vuong-sung-the-nhu-bao/chuong-65-luc-thuc-thuc-an-anh-dao.html.]

Nha ở phía ngoài bụi hoa chính là đang lo lắng tìm nàng, mà nàng ở nơi nam nhân đặt ở cây khô, tuỳ ý hôn môi.

… Cái cảm giác , quá hổ.

Giang Diệu theo bản năng há mồm gọi , nhưng mồm nàng mới há thì lưỡi thần tốc xâm nhập trong miệng nàng, dường như hút cạn thở của nàng.

Giang Diệu dùng sức vội vã đẩy mấy .

Lục Lưu lúc mới dừng , thở nóng bỏng của phả mặt nàng.

Hắn thoáng cúi đầu, thấy khuôn mặt tiểu cô nương đỏ bừng giống như màu son, mới ý thức việc xác thực thoả đáng.

Lục Lưu cảm thấy chính hôm nay uống nhiều .

Nhìn nàng ngẩng đầu, đôi mắt nước trong veo cứ như thế , Lục Lưu theo bản năng vươn tay, nhẹ nhàng đem lòng bàn tay che đôi mắt của nàng, giọng khàn khàn :

“…nàng đừng dùng ánh mắt như Bản vương!!!”

Mặt Giang Diệu càng đỏ ửng. Rõ ràng là mạo phạm nàng mà còn vẻ như là tại nàng .

Chỉ là, nàng cũng giống như mấy mấy tiểu cô nương bình thường sẽ oan ức rơi lệ hoặc là mạnh mẽ cho một bạt tai.

Nàng trùng sinh sống một đời, một việc rõ ràng, nhưng đối với chuyện như thì đây là đầu tiên nàng đụng , nhất thời nên xử lý như thế nào.

Đời , coi như là nàng định cùng Lục Hành Chu, nàng cũng để nắm tay qua, mà bây giờ…

Giang Diệu giơ tay, đem bàn tay đang che ở ánh mắt của nàng lấy .

Nàng cố gắng nỗ lực trấn định, nhưng chung quy là tiểu cô nương đối mặt với chuyện như , nếu là một chút ngượng ngùng đều thì cũng là lừa , chí ít Giang Diệu thể cảm giác gò má của chính nóng.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Nàng c.ắ.n cắn môi, ngữ khí bình tĩnh hỏi:

“Trường Phúc, cũng chính là hươu con , là Vương gia đưa?”

Không tại nàng đột nhiên hỏi đến chuyện , đúng là khiến Lục Lưu xưa nay ngoài mặt lộ sự vui mừng cũng chút sửng sốt. Hắn ngơ ngác nàng, mở miệng :

“Là .”

Giang Diệu cũng bao nhiêu kinh ngạc. Ngày nàng cảm ơn Trưởng công chúa, Trưởng công chúa phản ứng chút kỳ quái giống như chuyện , tuy rằng đó Trưởng công chúa qua loa cho xong chuyện mà nàng cũng hỏi nhiều, dù trong lòng nàng vẫn nhớ rõ. Nàng tuổi còn nhỏ, ngoan ngoãn nhưng cũng nghĩa là nàng dễ dàng lừa gạt.

Giang Diệu gật đầu, giật giật cổ tay đang Lục Lưu nắm, chờ đối phương đem cổ tay nàng buông , nàng liền quấn quít lấy ngón tay, chớp chớp mi mắt, hỏi:

“Sự việc của Kỳ Trừng, cũng là Vương gia phái ?”

Lục Lưu gật đầu: “Là .”

Giang Diệu dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Vương gia , hôm nay sẽ tiến cung ?”

Lục Lưu trầm thấp nở nụ , :

“Nàng là hỏi, hôm nay Bản vương là vì nàng nên mới tiến cung?”

Tâm tư thấu, gò má Giang Diệu vốn đỏ ửng giờ nóng lên gấp ba .

Lục Lưu thấy nàng xong lời thì lỗ tai đỏ chót, ngay cả gáy ngọc trắng nõn giờ cũng đỏ bừng đến mức lợi hại, nàng chung quy là tuổi quá nhỏ, coi như nguỵ trang đến mức cực trấn định, lúc cũng sẽ mắc cỡ hình dạng gì.

Lục Lưu tiếp tục trêu ghẹo nàng, chăm chú trả lời: “… Bản vương .”

Giang Diệu một tiếng, trong lòng liền sáng rõ.

Nói tới mức nếu nàng còn rõ ý tứ của Lục Lưu thì nàng quả thật là quá ngu ngốc —— thật sự là để tâm đến nàng. Nàng nên như thế nào bi giờ?

Giang Diệu nhíu mày nghĩ, đó từ trong tay áo lấy một chiếc khăn lụa thêu hoa mẫu đơn lau miệng. Nàng dùng sức hôn như , khẳng định son môi cũng lem nhem , một lúc nữa nếu gặp khác thì nhất định sẽ đầu mối, còn bằng lau sạch bộ son .

Lục Lưu nghĩ tới tiểu cô nương sẽ yên tĩnh như , thấy cử chỉ của nàng liền vươn tay đem khăn của nàng lấy , thấy nàng lộ vẻ mặt kinh ngạc , lúc mới cầm khăn giúp nàng lau sạch son. Chỉ là bờ môi nàng mềm mại căng mọng, cánh môi trái tim chúm chím, cho dù thoa son cũng cực kì đẽ.

Hắn cẩn thận từng li từng tí một lau sạch sẽ, miệng nhỏ của nàng giống như đào, : “Được …”

Âm thanh dừng một chút :

“… Bản vương cho rằng nàng sẽ nháo.”

Thời điểm hôn nàng, cũng nghĩ quá nhiều, lúc hôn xong nghĩ: Tiểu cô nương khinh bạc, lẽ là nhè, nhưng đều nên gì để dỗ dành nàng.

ngờ thần thái của nàng bình tĩnh như .

Giang Diệu trả lời, sửa soạn xong liền xoay chạy. Lục Lưu nhanh nhẹn vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.

Giang Diệu đầu , nhịn nhíu mày, :

“Vương gia nếu hôn , cho dù nháo cũng thể giải quyết gì. Khi còn bé Vương gia từng cứu tính mạng của , ghi nhớ ở trong lòng, sở dĩ cũng tin tưởng Vương gia loại như . Chuyện hôm nay, coi như là… Như là Vương gia nhất thời phạm chuyện hồ đồ. Vương gia đem tay buông lỏng .”

Lục Lưu buông lỏng tay, thấy tiểu cô nương như con thỏ nhỏ nhanh chóng đào tẩu. Lòng bàn tay nhất thời trống rỗng, lúc mới chậm rãi buông xuống. Trong lòng đồng thời cũng chút hồ đồ , đến tột cùng ai mới là khinh bạc đây?

Giang Diệu nhấc theo làn váy chạy một đoạn đường, mới dừng , thở hồng hộc.

Nghĩ cử chỉ mật của Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy mặt như thiêu lên.

Lúc , Bảo Cân và Bảo Lục đang tìm nàng cũng mới tới đây. Hai vội vã tới mặt Giang Diệu, hỏi:

“Tiểu thư chỗ nào ? Tiểu thư chuyện gì chứ?”

Giang Diệu : “Ta chuyện gì.” Rồi nàng hỏi:

“Trần Thất tiểu thư ?”

Tâm tư Bảo Lục đơn giản nên suy nghĩ nhiều, :

“Trần Thất tiểu thư cẩn thận rơi xuống nước, hiện cứu lên , hiện tại đang ở Thiên điện của Ngọc Minh cung để nghỉ ngơi, mấy Trưởng công chúa tất cả đều ở đó.”

Giang Diệu gật đầu, :

“Vậy một cái.”

Mà ánh mắt Bảo Cân rơi môi còn chút son nào của tiểu thư, nghĩ tới điều gì, lông mày nàng nhất thời nhíu lên.

Thấy tiểu thư , Bảo Lục ở bên cạnh qua nhắc nhở, lúc Bảo Cân mới rảo bước theo.

Loading...