Tuyên Vương Sủng Thê Như Bảo - Chương 79: Sự cố

Cập nhật lúc: 2025-11-27 04:25:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bảo Cân, Bảo Lục đưa tiểu thư nhà trở khán đài, Thanh Vân thư viện và Vân Sơn thư viện vẫn đang tiếp tục thi đấu.

Giang Diệu khi xuống, vị trí bên cạnh nàng thấy , mới hỏi Tiết Kim Nguyệt:

“Huyên biểu tỷ Tiết biểu tỷ?”

Tiết Kim Nguyệt , lúc Giang Diệu liền rõ ràng.

Giang Diệu xuống tiếp tục xem, thấy ở chính giữa khán đài, mặt mày nam t.ử mang theo ý yếu ớt về phía nàng, khiến tâm trạng nàng nhịn nghĩ đến nãy bóp m.ô.n.g nàng, nhất thời gò má nàng liền đỏ phừng phừng, thèm để ý đến nữa.

Trong lúc trận đấu đang diễn gay cấn thì từ một con ngựa đột nhiên lao trong sân thi đấu khiến trận đấu hỗn loạn.

Vóc dáng con ngựa cao to khoẻ mạnh, dường như nó kinh sợ nên đang chạy loạn xạ sân giơ chân đá lung tung, nó đụng một thanh trụ của cầu môn cầu môn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhóm thanh niên trẻ sân thấy thế đều tránh sang một bên, ai dám trêu trọc con ngựa đang mất kiểm soát .

Mọi khán đài cũng nhịn mà đều dậy, Tiết Kim Nguyệt cũng lo lắng hỏi:

“Con ngựa đó ?”

Lời dứt thì thấy con ngựa đụng một ở Vân Sơn thư viện, móng ngựa giẫm lên đùi nam tử, nam t.ử hét lên một tiếng kêu đau đớn thấu trời xanh.

Chứng kiến cảnh , các nhóm tiểu cô nương đều doạ cho sắc mặt trắng bệch, tâm cũng thu thành một đoàn.

Con ngựa tiếp tục rong ruổi chạy lung tung sân, đó nó hướng sang một bên khác chạy .

Giang Diệu thuận thế theo, thấy cách đó xa ở bãi cỏ là tiểu cô nương một bích y, dáng ngọc yêu kiều, chính là Lương Thanh Huyên đang doạ sợ đến trợn mắt há mồm.

Lương Thanh Huyên từ phía bên ngoài vệ sinh trở , đang định lên khán đài cùng Diệu Diệu và A Nguyệt thì đột nhiên phía chạy đến một con ngựa cao to hung ác, nàng sợ đến nỗi quên cả phản ứng, chỉ theo bản năng nhắm chặt hai mắt .

Ngay ở thế ngàn cân treo sợi tóc thì nam t.ử nhanh chóng chạy đến bên Lương Thanh Huyên, ôm chặt lấy thể nàng, đó hai cùng ngã lăn sang một bên.

Đồng thời lúc Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa cũng lao đến, một lập tức nhảy lên lưng ngựa, một nắm chặt dây cương, hai nỗ lực chế phục đại mã, tình cảnh cho kinh hãi.

Lương Thanh Huyên sợ run lẩy bẩy, chờ đến khi thấy âm thanh thiết từ đỉnh đầu truyền đến, đôi mắt Lương Thanh Huyên đẫm lệ ngước lên nam nhân, giọng run run:

“Tam… Tam biểu ca.”

Tay nhỏ của nàng nắm chặt vạt áo của Giang Thừa Ngạn, hiển nhiên là dọa sợ.

Giang Thừa Ngạn thấy khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, tâm thương yêu dứt, cũng buông tay đang ôm nàng , chỉ mở miệng hỏi:

“Có chỗ nào thương ?”

Đối phương cứu một mạng, Lương Thanh Huyên cảm kích ngớt, trong bụng nàng sợ sệt, nơi nào còn bận tâm đến nam nữ khác biệt, nàng dựa trong n.g.ự.c của nhúc nhích, âm thanh mang theo tiếng nức nở :

“Chân … Chân đau.”

Giang Diệu ngây ngốc cách đó xa Tam ca nhà đang ôm Lương

Thanh Huyên dậy, nhất thời cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo.

Thầm : Xong , đời nhân duyên của Tam ca nàng, sợ là sẽ phát sinh biến cố.

。・°°・(>_<)・°°・。

Chân của Lương Thanh Huyên chỉ một vết thương nhỏ, còn những cái khác cũng lo lắng, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là .

Giang Thừa Ngạn nhẹ như . Lúc Giang Thừa Ngạn gắt gao che chở Lương Thanh Huyên trong lồng ngực, khi ngã xuống đất thì gáy cùng cánh tay đều đập tảng đá cứng rắn và chảy thật nhiều máu. Vậy mà thương nặng như thế, nhưng vẫn cố nhịn đau ôm Lương Thanh Huyên tới y quán.

Giang Thừa Ngạn thương nên thể tiếp tục tham gia thi đấu. Có điều coi như Giang Thừa Ngạn thì Tung Sơn thư viện vẫn một nữa đầu.

Tung Sơn thư viện y quán, khi Giang Thừa Ngạn và Lương Thanh Huyên xử lý vết thương cẩn thận thì từng đều đưa trở về phủ.

Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn trở về phủ, Kiều Thị tin tức nhi t.ử thương, sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng sai mời đại phu.

Tuy Kiều Thị cùng mẫu Lương Thanh Huyên – Lan thị xưa nay hợp, hai nhà cực ít khi qua , nhưng thật, ấn tượng của Kiều Thị đối với Lương Thanh Huyên cũng tệ lắm.

Lương Thanh Huyên suýt chút nữa chuyện, con trai của nàng xả vì việc nghĩa là nên . Chỉ là xả cứu , tự nhiên thể tránh khỏi thể đụng chạm, thêm nữa hôm nay ở đấy nhiều như thấy, tóm là ảnh hưởng khuê dự của Lương Thanh Huyên.

Kiều Thị ở bên giường của Giang Thừa Ngạn, suy nghĩ một trận, mới :

“Ngạn nhi, con cùng nương, con ý Huyên biểu ?”

Câu hỏi quá trực tiếp như khiến Giang Diệu ở một bên cũng ngẩn mặt .

Giang Diệu liếc mắt , thấy gương mặt tuấn tú của Tam ca đỏ bừng lên, nàng liền hiểu Tam ca nàng thật sự động tâm đối với Lương Thanh Huyên.

Lương Thanh Huyên ôn nhu hiền lành, đời gả sai nên mới c.h.ế.t sớm.

Đời , Giang Diệu tất nhiên là hi vọng biểu tỷ thể gả đến một nơi hơn.

mà gả cho Tam ca nàng, là một chuyện khác.

Đời , Tam tẩu của nàng là Tam tiểu thư Đường Anh của Dân Châu Đường phủ. Đường Anh hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, kết hợp với Tam ca nàng là xứng đôi.

Nếu bất ngờ gì xảy thì tháng sáu năm nay khi Đại ca nàng kết hôn thì hai sẽ gặp .

Đời , Đại ca và Đại tẩu của nàng tương kính như tân, còn Tam ca và Tam tẩu chính là một đôi oan gia, hai đôi ông trời xe duyên, nên Giang Diệu cần cái gì, hết thảy đều là nước chảy thành sông.

Đời nàng chỉ nỗ lực thúc đẩy Tiết Kim Nguyệt cùng Nhị ca nàng, nàng chỉ cần Tiết Kim Nguyệt đổi cái về Nhị ca và Nhị ca nàng chủ động hơn một chút, thì hai cần nàng thêm dầu lửa cũng sẽ sớm về chung một nhà.

Bây giờ chuyện của Nhị ca thành nhưng nàng ngờ tới chuyện của Tam ca xảy sự cố.

Giang Thừa Ngạn hiểu rõ ràng ý tứ của Kiều Thị.

Hắn tuy rằng trì độn, nhưng hôm nay thấy Lương Thanh Huyên suýt chút nữa xảy chuyện, một khắc đó trong lòng vượt xa khỏi dự tính của —— đó là lo lắng cho nàng. Đến lúc thấy nàng cả nhỏ bé ôm trong ngực, thể cảm giác tiếng tim đập kịch liệt rõ ràng như thế nào.

Gương mặt tuấn tú của Giang Thừa Ngạn thoáng ửng hồng, một lát mới :

“Nương… là nương thích Huyên biểu ?”

Quan hệ của Kiều Thị và Lan thị, Giang Thừa Ngạn cũng .

Thấy nhi t.ử hỏi như thế, Kiều Thị liền rõ ràng trong lòng nghĩ gì.

Vẻ mặt Kiều Thị hờ hững dậy, :

“Nương . Con yên tâm dưỡng thương, nương sẽ cho Khánh Quốc Công phủ cầu hôn. Có điều —— biểu dì của con, xưa nay mắt cao hơn đầu, nếu như đem nữ nhi gả cho con thì nương cũng sẽ ăn khép nép xin .”

Đối với Kiều Thị xưa nay luôn kiêu ngạo mà thì như là nhượng bộ lớn nhất.

Giang Thừa Ngạn giường nhỏ gật đầu, cảm kích :

“Cảm ơn nương.”

Kiều Thị “ừm” một tiếng về Giang Diệu :

“Diệu Diệu, con cùng nương thôi.”

Giang Diệu nhanh chóng theo Kiều Thị khỏi phòng ngủ.

Vừa đến bên ngoài, Giang Diệu liền hỏi:

“Ý tứ của nương là, cho Tam ca thú Huyên biểu tỷ ?”

Kiều Thị thở dài, :

“Diệu Diệu cũng thấy đấy, Tam ca của con rõ ràng là để bụng đối với Huyên nha đầu .”

Nói xong, Kiều Thị liền nghi ngờ hỏi:

“Mà Tam ca của con khi nào thì tiếp xúc cùng Huyên nha đầu, con ?”

Ở trong lòng Kiều Thị luôn nghĩ rằng con thứ ba là hài t.ử trưởng thành, nhưng thực tế, ba hài t.ử đều lớn như và đều đến tuổi thành . Bây giờ, nếu hai tiếp xúc qua thì sẽ đột nhiên coi trọng ?

Giang Diệu nhớ tới ngày Lương Thanh Huyên đưa nàng trở về phủ, vặn gặp Tam ca nàng. Giang Diệu cảm thấy khi lúc đó Tam ca nàng chút động tâm . nàng nghĩ Tam ca vẫn sẽ thích Tam tẩu của đời , chỉ cần đến ngày Đại ca kết hôn, hai chạm mặt thì nhân duyên coi như là xong . nàng nghĩ tới, khi đến lúc thì Tam ca nàng thích Lương Thanh Huyên.

Nói cho cùng, duyên cớ vẫn là do nàng —— nếu nàng lên xe ngựa của Lương Thanh Huyên thì Tam ca sẽ cùng Lương Thanh Huyên gặp mặt.

Kiều Thị chút phiền lòng, thấy nữ nhi ngơ ngác sững sờ, hỏi một câu:

“Làm ?”

Giang Diệu hồn, vội vàng :

“Nương còn nhớ, ngày nữ nhi từ trong cung trở về thì xe ngựa hỏng, đó chính Huyên biểu tỷ đưa nữ nhi trở về ?”

Nói thì Kiều Thị mới nhớ tới, sắc mặt nàng ngẩn , hỏi:

“Chính là ngày Ngạn nhi gặp Huyên nha đầu?”

Giang Diệu gật đầu, :

“Vâng. Huyên biểu tỷ cửa lớn , cổng trong bước, xưa nay cùng nhà chúng qua , nữ nhi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ một thôi.”

Nếu là duyên phận chân chính thì chỉ cần khi gặp , một ánh mắt cũng đủ say lòng .

Kiều Thị rõ ràng hiểu chuyện , hiện nay thấy nhi t.ử yêu thích, bọn họ lý do gì mà đến cửa nhà mà cầu hôn.

Chỉ là nghĩ đến ngày nàng thể cùng Lan thị trở thành thông gia, Kiều Thị liền thấy bó tay tập.

Kiều Thị suy nghĩ một chút với Giang Diệu:

“Ngày mai Diệu Diệu một chuyến đến Khánh Quốc Công phủ , thăm Huyên biểu tỷ của con một chút, hỏi xem nếu như Huyên biểu tỷ đối với Tam ca của con cũng là để tâm thì tới nương liền chọn ngày tháng , cho tới cửa cầu hôn.”

Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu. Nếu Lương Thanh Huyên cũng ý với Tam ca nàng thì là nàng đây, đạo lý gì mà chúc phúc cho ca ca.

。・°°・(>_<)・°°・。

Khánh Quốc Công phủ。。!

Lương Thanh Huyên ở bên trong Dung An viện.

Lúc , Lan thị mặt lạnh giúp Lương Thanh Huyên dịch dịch đệm chăn, khuôn mặt của nữ nhi trắng xám, chút đau lòng, nhưng nghĩ tới chuyện hôm nay phát sinh, nhất thời giận chỗ phát tiết, :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyen-vuong-sung-the-nhu-bao/chuong-79-su-co.html.]

“Không ngươi đang ở đài xem ca ca ngươi đá cầu ? Chạy lung tung cái gì? Ngươi xem, thì xảy vấn đề . Hôm nay nháo trò như thế, thanh danh của ngươi coi như xong, công t.ử nhà nào còn nguyện ý tới cửa cầu hôn?”

Lan thị trắng như khiến Lương Thanh Huyên nhất thời nên gì.

Nàng luôn luôn ngoan ngoãn, lúc mắng, cũng chỉ c.ắ.n cắn môi, trầm mặc lên tiếng.

Nghĩ đến một màn hôm nay kinh tâm, Lương Thanh Huyên cũng lâu thể bình tĩnh, lúc nàng thưởng thức Giang Thừa Hứa vì là nam t.ử bình tĩnh nội liễm, nhưng ngờ ở bước ngoặt quan trọng thì xả cứu nàng là Giang Thừa Ngạn…

Đứng bên cạnh là nam t.ử trẻ tuổi mặc trường bào thiên thanh, chính là đích tôn Lương Thức năm ngoái mới nhận nuôi.

Lương Thức thấy chịu oan ức, Lan thị lời , nhịn giúp chuyện:

“Nương, chuyện hôm nay là bất ngờ xảy , nếu Giang Thừa Ngạn cứu thì chỉ mỗi vết thương nhỏ đùi như .”

Vốn Lương Thức đối với vị Giang Tam công t.ử tính khí trẻ con nhiều hảo cảm, nhưng hôm nay quyết đoán oai hùng như , đúng là khiến Lương Thức với cặp mắt khác xưa.

Lương Thức :

“.. . Còn danh tiếng của , nếu Trấn Quốc Công phủ tới cửa giúp Giang Thừa Ngạn cầu hôn, gả tới Trấn Quốc Công phủ, cũng coi như là môn đăng hộ đối, hơn nữa Trấn Quốc công phu nhân thế nào cũng coi như là biểu dì của —— “

“… Cái gì mà biểu dì!”

Nghĩ đến Kiều Thị mặt mày xinh cùng mỗi Kiều Thị xuất hiện, liền cướp bộ hào quang của nàng, Lan thị liền căm ghét Kiều Thị, cũng ghét luôn cả ba nhi t.ử của Kiều Thị.

Lan thị hít sâu một , :

“Không Hoài Âm Hầu phủ đây từng đến cầu ? Ngày mai nương sẽ sai thả tin tức, nếu Nhị công t.ử của Hoài Âm Hầu phủ đối với Huyên Nhi là cuồng dại và lúc còn nguyện ý tới cửa cầu hôn thì hôn sự liền định .”

Lan thị mắt cao hơn đầu, gối chỉ duy nhất một nữ nhi là Lương Thanh Huyên, từ nhỏ nàng đối với Lương Thanh Huyên là nghiêm khắc, mà Lương Thanh Huyên cũng thông tuệ, cầm kỳ thư họa thứ đều tinh thông, cũng hội quý nữ trong kinh thành là hoan nghênh.

Nhị công t.ử của Hoài âm Hầu phủ sớm chung tình với Lương Thanh Huyên, mấy sai đến của cầu hôn, nhưng Lan thị ghét bỏ ngày thể kế thừa tước vị nên tự nhiên để nữ nhi nhà chịu thiệt mà gả , hôn sự Lan thị thật lâu vẫn gật đầu.

Mặc dù Nhị công t.ử Hoài âm Hầu phủ bề ngoài xí, điều đúng là thành thật đôn hậu. Lan thị cảm thấy nữ nhi gả , tuy rằng thể cho nữ nhi mặt, nhưng cũng sẽ lỗ.

Viền mắt Lương Thanh Huyên nhất thời nóng lên, vội vàng :

“Nương!”

Lan thị dậy, dường như hạ quyết tâm, :

“Liền quyết định như thế , ngươi dưỡng thương . Bất luận , nương cũng bao giờ cho nữ nhi của gả tới Trấn Quốc Công phủ.”

Lương Thanh Huyên nước mắt rì rào lăn xuống, đến viền mắt đỏ bừng, chờ đến khi Lan thị , Lương Thức mới xuống bên giường , nhỏ giọng động viên:

“Đừng lo lắng, Đại ca giúp suy nghĩ một chút biện pháp. Trấn Quốc Công phủ bên , sẽ nghĩ biện pháp đem tin tức tiết lộ cho Giang Thừa Ngạn, nếu như tâm thì sẽ sớm đến cầu . Ta cũng sẽ bảo cha khuyên nhủ nương, thế nào thì đây cũng là chuyện đại sự cả đời của , Nhị công t.ử của Hoài âm Hầu phủ thể so với Giang Thừa Ngạn?”

Lương Thức lấy khăn tay giúp lau nước mắt, ôn nhu :

“… Muội yên tâm.”

Tâm trạng Lương Thanh Huyên cảm động thôi, nhưng nàng thật sự dám chắc Giang Thừa Ngạn sẽ đến cầu . Nàng thiện tâm, hôm nay nếu đổi là cô nương khác, cũng sẽ tay giúp đỡ . nghĩ đến hôm nay đầu và cánh tay Giang Thừa Ngạn đầy máu, Lương Thanh Huyên liền chờ đợi và hi vọng sẽ bỏ qua một nam nhân như thế.

Nàng ngước mắt Lương Thức, nhỏ giọng nức nở, cảm kích :

“Cám ơn Đại ca.”

Ngày hôm Giang Diệu đến Khánh Quốc Công phủ gặp Lương Thanh Huyên.

Lan thị Giang Diệu thăm nữ nhi, đôi mắt của Lan thị liền liếc mắt tiểu cô nương mặt , thấy nàng mới mười ba mà dung mạo diễm lệ, yêu kiều lung linh, so với Kiều Thị lúc còn trẻ thì còn nổi bật hơn.

Mà vầng trán tiểu cô nương cùng Kiều Thị khá là giống nên Lan thị nơi nào chịu cho sắc mặt , lạnh nhạt :

“Huyên Nhi đang nghỉ ngơi, thích hợp gặp khách.”

Không nể mặt mũi như , đúng là chút nào phong độ của chủ mẫu.

Lương Thức ở một bên thấy liền mở miệng, :

“Nương, Giang biểu ý , ngài để biểu cùng trò chuyện .”

Rồi hướng về phía Giang Diệu lành, :

“A Huyên hôm qua chuyện, nương của biểu ca quá mức lo lắng, lúc còn tỉnh táo . Nếu Giang biểu chê, thì để biểu ca mang tới.”

Giang Diệu thấy sắc mặt Lan thị chút khó coi, nhưng cũng gì thêm, nàng liền đối với Lương Thức cảm kích :

“Vậy thì phiền Lương biểu ca .”

Lương Thức cần khách khí dẫn Giang Diệu gặp Lương Thanh Huyên. Đến hành lang, Lương Thức mới :

“Tính khí của nương chính là như , kính xin Giang biểu cần để ở trong lòng.”

Nam t.ử trẻ tuổi tuấn lãng, vẻ mặt tươi , dung mạo tuy bằng ba ca ca tài năng xuất chúng của nàng, nhưng cũng xếp hạng hàng công t.ử nổi tiếng của kinh thành. Giang Diệu thấy vẻ ngoài hiền lành, liền khanh khách :

“Lương biểu ca yên tâm, Diệu Diệu để ở trong lòng.”

Thấy tiểu cô nương xác thực để ý, Lương Thức mới thở phào nhẹ nhõm, nếu ngày gả , thì tiểu cô t.ử duy nhất cũng vô cùng dễ ở chung.

Lương Thức đem đưa đến, liền thức thời lùi để hai tiểu cô nương chuyện riêng.

Lương Thanh Huyên thấy Giang Diệu đến gặp , cũng là kinh hỉ, Giang Diệu thẳng vấn đề, c.ắ.n cắn môi, liền giống đây là cô nương gia ngượng ngùng mà đem bộ dự định của Lan thị rõ ràng mười mươi cùng Giang Diệu, hy vọng Giang Diệu thể đem lời của nàng truyền đạt cho Giang Thừa Ngạn.

Lan thị nhẫn tâm, đời Giang Diệu tận mắt thấy. Trong lời , nàng thể Lương Thanh Huyên yêu thích Tam ca nàng, nhưng còn Nhị ca thì ? Đời , khi biểu tỷ c.h.ế.t thì trong lòng đều ghi nhớ Nhị ca nàng nha. Hiện nay tình thế ngàn cân treo sợi tóc như , Giang Diệu cũng gì bận tâm mà hỏi thẳng:

“Huyên biểu tỷ là thật tâm yêu thích Tam ca của ? Muội còn tưởng rằng, Huyên biểu tỷ coi trọng là Nhị ca của đấy…” Nói xong, Giang Diệu tinh tế đ.á.n.h giá vẻ mặt Lương Thanh Huyên một hồi.

Lương Thanh Huyên xong, vội :

“Diệu Diệu, tỷ cùng Nhị biểu ca đều gặp mặt , thì tỷ thể đối với động tâm?”

Trước câu hỏi như thế , dĩ nhiên khiến xưa nay Lương Thanh Huyên da mặt mỏng, mặt đỏ ngớt, nàng thoáng cúi đầu, ăn ngay thật:

“Lúc , tỷ xác thực cảm thấy Nhị biểu ca xuất chúng, đơn thuần là chỉ tỷ cho là như thế mà các tiểu cô nương trong kinh thành cũng đều cảm thấy ba vị công t.ử của Trấn Quốc Công phủ, mỗi đều là rồng phượng trong loài , nhưng nếu chọn một xuất sắc nhất thì sẽ thuộc về Nhị công tử. mà tỷ cảm thấy tính tình Tam biểu ca thẳng thắn, … Hắn đáng yêu.”

Tính trẻ con, chút kích động, nhưng trong lúc khẩn cấp quan trọng, nam t.ử đồng ý vì nàng xả … nên tự nhiên là đáng yêu.

Lương Thanh Huyên thể những lời , Giang Diệu tất nhiên là tin biểu tỷ. Nếu đời Tam ca nàng thể thích Lương Thanh Huyên và Lương Thanh Huyên thích Tam ca nàng thì đây cũng là một chuyện hiếm.

Trong đầu Giang Diệu là hình ảnh Tam tẩu Đường Anh, lập tức chuyển về hình ảnh hôm qua Tam ca liều cứu Lương Thanh Huyên…

Cũng đúng thôi, ngay cả Lục Lưu đều thể thích nàng, tất cả chuyện đời sẽ theo quỹ đạo đời .

Lương Thanh Huyên cho rằng Giang Diệu tin nên vẻ mặt càng là lo lắng Giang Diệu, đến khi Giang Diệu đồng ý chuyển lời, lúc nàng mới mừng đến phát .

Sau khi trở về phủ, Giang Diệu đem ý tứ của Lương Thanh Huyên cho Kiều Thị, Kiều Thị hai hài t.ử đều là hai bên tình nguyện, trong đầu đối với Lan thị thành kiến, cũng coi là gì.

Biết Hoài âm Hầu phủ sẽ tới cửa cầu hôn, Kiều Thị cố ý một chuyến sớm đến Kiều phủ, để Kiều lão thái thái Khánh Quốc Công phủ.

Kiều lão thái thái là ngoại tổ mẫu của Giang Thừa Ngạn, Lan thị cũng chào nàng một tiếng dì, như thế nào thì Lan thi cũng sẽ cho Kiều lão thái thái mấy phần mặt mũi.

Ngày hôm đó Kiều Thị ở trong phủ chờ đến khi Kiều lão thái thái từ Khánh Quốc Công phủ trở , vội vàng tiến lên nghênh tiếp, hỏi:

“Nương, việc hôn nhân như thế nào ?”

Kiều lão thái thái thở dài một .

Kiều Thị lúc liền rõ ràng. Sợ là Lan thị chịu.

Nếu là chuyện đại sự cả đời của nhi t.ử thì Kiều Thị nơi nào chịu sắc mặt của Lan Thị, nhưng nếu tư thái của bọn họ hạ thấp xuống một chút mà thể tác thành cho hai hài t.ử thì Kiều Thị vẫn là đồng ý hạ thấp mặt.

Sau đó Kiều Thị tự hẹn Lan thị gặp mặt một , kết quả vẫn là tan rã trong vui.

Kiều lão thái thái cũng đau lòng ngoại tôn, mặt mo tới hai, nhưng kiểu gì thì Lan thị cũng chịu đem nữ nhi gả tới Trấn Quốc Công phủ.

Ròng rã một tháng, hôn sự khiến ban đêm Kiều Thị đều ngủ yên, Giang Chính Mậu đau lòng thê tử, tự nhiên sắc mặt cũng âm u .

Còn Giang Thừa Ngạn trong ngày thường hoạt bát cũng dường như biến thành khác, phờ phạc, cả đều gầy hốc hác .

Cuối cùng, Giang Thừa Ngạn thấy mẫu vì chính mà bôn ba như , mới :

“Nương, nếu … Chúng bỏ thôi.”

Kiều Thị ngơ ngác nhi tử, đối với Lương Thanh Huyên bao nhiêu để bụng, bây giờ bỏ , sợ là vì lo lắng nàng khinh bỉ. Nhi t.ử ngoan ngoãn, khiến Kiều Thị vui mừng ngớt, rưng rưng :

“Con yên tâm, nương nhất định sẽ để cho con toại nguyện.”

Giữa lúc Kiều Thị dự định một nữa Khánh Quốc Công phủ thì quý phủ bỗng nhiên thánh chỉ tứ hôn.

Cảnh Huệ đế tự tứ hôn, đem trưởng nữ Lương Thanh Huyên của Khánh Quốc Công hứa gả cho Giang Thừa Ngạn.

Đây là Cảnh Huệ đế tứ hôn nên Khánh Quốc Công phủ bên tự nhiên cũng

gì để , còn Lan thị chẳng lẽ dám hồ đồ kháng chỉ ?

Một đạo thánh chỉ như thế Trấn Quốc Công phủ bao phủ bởi một tầng mây đen mù mịt, cuối cùng cũng coi như là tan .

Giang Diệu mẫu cùng Tam ca dáng dấp vui vẻ, cũng nhịn lộ nụ .

Chuyện kéo dài một tháng, cuối cùng cũng coi như kết quả. Chỉ là nàng , lấy tâm tư Cảnh Huệ đế thì lý do gì mà tứ hôn cho Tam ca nàng, chắc chắn là tự đề lên Cảnh Huệ đế.

Giang Diệu trở về phòng, đem hầu bao màu xanh ngọc thêu tùng trúc tinh xảo cất dấu ở gối lấy .

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Lần trêu ghẹo nàng, nàng tức giận nên đưa cho . Bây giờ, nàng thiếu nợ một ơn huệ lớn bằng trời mà nàng đều thế nào để báo đáp . Giang Diệu suy nghĩ một chút, vội vàng chạy đến bên bàn sách, chấp bút thư, đó gọi Bảo Cân, đem phong thư đưa tới, :

“Ngươi bí mật một chuyến đến Tuyên Vương phủ, nghĩ cách đem thư giao cho Lục Hà.”

 

 

Loading...