Tuyệt Đỉnh Vương Phi - Chương 340
Cập nhật lúc: 2025-07-12 23:30:48
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thương Mai tối nay tâm thần luôn yên, ở giường lật qua lật cũng ngủ .
Mộ Dung Khanh nhíu mày hỏi: “Sao thế? Sắp giờ tý , còn ngủ?”
Thương Mai dứt khoát dậy, ôm chăn lo lắng : “Ta , trong lòng loạn.”
“Bởi vì chuyện của Tráng Tráng ?” Mộ Dung Khanh cũng dậy, nàng .
“Phải, cứ cảm thấy tối nay khi Tráng Tráng đến trả sợi dây sẹo, loại thở tuyệt vọng.”
Mộ Dung Khanh ngây : “Nàng là Tráng Tráng sẽ nghĩ thông?”
“Ta .”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không thể nào, trôi qua nhiều năm như thế, tiểu cô cô thể vì chuyện mà nghĩ thông, năm đó tiểu cô cô tưởng Tiêu Kiêu phản bội tiểu cô cô, tiểu cô cô cũng trượt qua , bây giờ Tiêu Kiêu phản bội tiểu cô cô, vẫn yêu tiểu cô cô sâu sắc, nghĩ thông chứ? Nàng lo nghĩ nhiều .”
Thương Mai cảm thấy lý, lúc đầu buồn thương như thế cũng vượt qua , đến bây giờ mới nghĩ thông? Sức chịu đựng của Tráng Tráng yêu như thế ?
Cô xuống: “Hy vọng là lo nghĩ nhiều.”
Mộ Dung Khanh ôm lấy cô: “Ngủ , .”
Thương Mai nhắm mắt, nhưng cũng thể ngủ , một tí cảm giác buồn ngủ.
Cô cố thử thế Tráng Tráng, nếu như cô là Tráng Tráng, lúc cô sẽ như nào?
, cô phát hiện thế cảm thấy mong manh, bởi vì cô Tráng Tráng, trải qua những tổn thương đau thấu tim gan đó.
Tráng Tráng về đến phủ công chúa, gọi Cầm Chi và Quỳnh Hoa đến: “Các ngươi từ khi cung luôn theo , chúng tuy danh phận là chủ tớ, nhưng sớm thiết hơn tỷ , các ngươi đối với như nào, trong lòng rõ ràng, đối với các ngươi như nào, trong lòng các ngươi cũng rõ ràng.”
Cầm Chi cảm thấy tinh thần của nàng lạ, khỏi lo lắng hỏi: “Công chúa, đột nhiên những điều ? ?”
“Ta gặp Tiêu Kiêu.” Tráng Tráng che giấu hai .
“Người gặp đại tướng quân?” Cầm Chi và Quỳnh Hoa , đều ngạc nhiên.
Tráng Tráng mỉm : “Phải, gặp , hơn nữa cùng nhiều.”
“Vậy…” Cầm Chi nàng : “Hai cái gì?”
“Chẳng qua chỉ là chuyện của đây, chỉ là cuộc chuyện cách mười một năm như thế khiến cảm thấy cuộc đời vô thường, cho nên, tối nay gọi hai ngươi đến dặn dò mấy câu, còn thể sống bao lâu, đương nhiên hy vọng thể sống lâu trăm tuổi, nhưng như lời , thế sự vô thường, sống c.h.ế.t càng khó , nếu như các ngươi, các ngươi từ trong phủ lấy một khoản ngân lượng, dặn phòng sổ sách , gả cho cũng , kinh doanh cũng , chỉ cần các ngươi thì , đừng kiêng kỵ quá nhiều.”
Quỳnh Hoa thấy lời , đều nổi da gà, viền mắt đỏ hoe: “Bậy, linh tinh, linh tinh, đang yên lành mấy thứ gì? Công chúa nếu như xảy chuyện ngoài ý gì, Quỳnh Hoa lập tức theo.”
Tráng Tráng nước mắt lưng tròng: “Ngươi mới linh tinh, nếu c.h.ế.t , các ngươi vẫn sống chăm lo mộ phần cho .”
“Không phép mấy điều , khiến dựng tóc, đại tướng quân gì với ?” Cầm Chi tức giận .
“Không , đừng trách , , và chỉ là duyên phận.” Tráng Tráng vẫn giữ nụ bình thản, che đậy trái tim đang gào thét.
“Vậy ngươi đừng nữa, mau ngủ, ? Đừng dọa chúng !” Cầm Chi viền mắt đỏ hoe .
Tráng Tráng nắm tay của hai , khẽ : “Nghe , nếu như thật sự xảy chuyện gì, các ngươi chuyển lời cho Tiêu Kiêu, kêu sống cho , tìm một nữ tử , thành sinh con, trải qua sự bình lặng một đời mà .”
Quỳnh Hoa nhảy dựng lên: “Người đừng , đừng , nô tỳ , những lời xui xẻo, .”
Tráng Tráng : “Nhìn ngươi , lo lắng quá , cũng chỉ là tùy tiện thôi.”
“Tùy tiện cũng thể những điều , đây dọa chúng ?” Cầm Chi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-dinh-vuong-phi/chuong-340.html.]
“Được, nữa, cũng buồn ngủ , tối nay uống chút rượu, đúng , các ngươi tối nay ngủ sớm , cần canh đêm, ngày mai dậy sớm chút, chúng đến một nơi.”
“Đi ?” Cầm Chi hỏi.
“Ta đến Thang Sơn ở một thời gian, các ngươi tiên thu dọn đồ của các ngươi, sáng mai thì đến thu dọn cho .” Tráng Tráng .
Quỳnh Hoa gật đầu: “Đến Thang Sơn cũng , giải tỏa tâm trạng.”
Các nàng thở phào, nếu như công chúa bằng lòng ngoài, rời khỏi kinh thành, lẽ tâm trạng sẽ lên.
“Ừm, , buồn ngủ , ngủ sớm.” Tráng Tráng .
Cầm Chi dậy, với Quỳnh Hoa: “Ta dặn phu xe , ngươi về thu dọn đồ đạc , tính cả những thứ đó của cũng thu dọn, mang thêm ít quần áo, chúng ở thêm một thời gian.”
“Được.” Quỳnh Hoa .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai hầu hạ Tráng Tráng ngủ mới .
Tráng Tráng tiếng bước chân của hai dần, nàng từ từ dậy, ôm chăn, một lúc mới từ từ bước xuống.
Trong tẩm điện đốt một ngọn nến, ngọn lửa nhảy nhót, nàng ngón lửa đó, trong mắt cũng phản chiếu ảnh sáng, là nước mắt là ánh lửa.
Trên bàn ấm , nước, nàng rót một ly uống.
Nàng đến bàn sách, trải giấy tuyên , mài mực, gì đó, nhưng nhấc bút hồi lâu, cũng gì thể .
Từng hình ảnh trong quá khứ hiện mắt, vui vẻ, vui, vui, đau khổ lóc, đều lặng lẽ hiện .
Giống như một đường thẳng.
Những những đường cong vẹo trong cuộc đời của nàng , cuối cùng đều sẽ trở thành đường thẳng.
Nàng để bút xuống, nặng nề thở dài một .
Không gì để cả, kiếp của nàng đều chuyện đáng để , cũng ai thể dặn dò.
Những gì nàng nhớ, những gì nàng quên, dường như đều quan trọng nữa .
Sau đó, nàng mở tủ quần áo, lấy một bộ giá y.
Bộ giá y bộ Tiêu Kiêu tặng cho nàng , bộ đó mặc lên của Hàn Thanh Thu, nàng tận mắt thấy Hàn Thanh Thu mặc nó gả cho nam nhân mà nàng yêu sâu đậm.
Sau , nàng lệnh một bộ, tìm tú nương đó, từng kim từng mũi theo bộ Tiêu Kiêu tặng cho nàng .
Sau khi may xong, nàng cũng dám xem, càng dám mặc, luôn để trong ngăn sâu nhất trong tủ, khóa kỹ.
Những thứ khóa chỉ là một bộ giá y, còn một trái tim nữ nhi gả cho Tiêu Kiêu.
Cô cởi quần áo , trong gương đồng phản chiếu thể tì vết của nàng , đem gả cùng sự kết thúc một đời, dù vô tình từ bỏ, thể thẹn!
Nàng mặc từng lớp giá y lên , ở ánh nến, kim tuyến sáng lấp lánh, đường thêu phức tạp tạo hình ảnh long phượng quấn quanh, như lời chúc nhất trong đáy lòng của nàng với tương lai.
Mặc xong giá y, nàng bàn trang điểm, cẩn thận trang điểm cho , nàng một tân nương xinh nhất để gả , cho nên vô cùng cẩn thận, cho phép trang điểm chút sai sót.”
Lông mày vẽ mấy , nàng đều hài lòng, lau vẽ , cuối cùng hài lòng , nàng mỉm , giữ mi tâm dán một bông hoa màu vàng, mỉm quyến rũ với ở trong gương.
Nàng nhiều trang sức, đủ loại trang sức đắt giá, nhưng nàng chọn một chiếc bằng bạc, là Tiêu Kiêu tặng cho nàng sinh nhật mười tuổi, là tự với thợ bạc .
Rất tinh mỹ, là món quà tuyệt vời nhất mà kiếp nàng từng nhận .
Không, đúng, món quà tuyệt vời nhất mà nàng từng nhận là nam tử mi mục như họa mà ông trời ban cho nàng , Tiêu Kiêu của nàng .