Tuyệt Đỉnh Vương Phi - Chương 554
Cập nhật lúc: 2025-07-17 13:00:06
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đoàn roi thúc ngựa đến Bắc Mạc, Thương Mai thể bội phục Dạ vương, mấy con ngựa tìm quả nhiên là Thiên lý mã mà, tuy khoa trương chút xíu, nhưng mà, một ngày chạy mấy trăm dặm, quả thực đỉnh rôi!
Hai ngày đến Bắc Mạc, bởi vì chọn đường chính, mà đều đường nhỏ, nên so với dự tính đó còn nhanh hơn.
Đoạn lộ trình , đều là do Mộ Dung Khanh dẫn đường, mặt Kỳ vương gia đều chuyển thành xanh mét, bởi vì con đường , bản cũng .
Xem , Nhiếp Chính vương quen thuộc địa hình của hai nước hơn xa , cùng đối địch, chính là kẻ địch mạnh, mạnh đến gì đấu .
Tiến lãnh thổ Bắc Mạc, Thương Mai trông thấy sông núi chia cắt, nhà cửa sụp đổ, nơi đây chắc hẳn là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của động đất, may mắn là, lan đến lãnh thổ Đại Chu.
Có điều đường tới đây, lúc nghỉ ngơi ở biên thành hỏi thăm một vài bách tính, thời điểm động đất, biên thành cũng cảm nhận cảm giác chấn động, còn mạnh mẽ nữa, nhưng thương vong.
Lúc Kỳ vương gia đến đây, một câu với thị vệ Bắc Mạc: “Đây đúng là ông trời trừng phạt Bắc Mạc chúng .”
Bất kể trừng phạt , Bắc Mạc bởi vì thiên tai mà ngừng dã tâm tấn công, đây là phúc là họa nữa.
Bởi lẽ, bởi vì trận chiến một khi xảy , thương vong, tuyệt đối ít hơn so với thiên tai, thậm chí còn nhiều hơn .
Chỉ là ai mong trông thấy cục diện như thế, Thương Mai là đặc công ở thời đại thái bình thịnh thế, nhưng cũng từng chứng kiến b.o.m đạn ở các nước thuộc thể giới thứ ba, cũng chiến tranh bao nhiêu tàn khốc.
Nàng hy vọng, thực sự thể dập tắt trận dịch bệnh , nhờ đó dập tắt cuộc chiến .
Thời điểm tiến lãnh thổ Bắc Mạc, bọn họ thả chậm tốc độ, dọc đường trông thấy nơi nơi đều là tiếng kêu than dậy đất, xác c.h.ế.t hư thối c.h.ế.t đầy đường, kịp thu dọn, ruồi muỗi ve vấy bên thi thể, nhiệt độ đang dần dần nóng lên, đám ruồi muỗi chính là con đường lan truyền bệnh dịch.
Khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất là Khí Thành cách kinh đô Bắc Mạc trăm dặm, nơi sở dĩ gọi là Khí Thành, là bởi vì ở đây công xưởng sản xuất binh khí lớn nhất Bắc Mạc - Thiết Trung Khố.
Thiết Trung Khố là do hoàng thất lập nên, bách tính ở Khí Thành phân nhiêu đều việc ở đây, Thiết Trung Khố lớn, chiếm tới một nửa diện tích Khí Thành, nơi từng huy hoàng hiển hách, nhưng mà, bây giờ là ngói vỡ gạch tan, vách tường đổ nát, hoang tàn, bi thảm đến khó thành lời.
Lúc bọn họ tiến Khí Thành, là đến hoàng hôn, ánh nắng chiều tà chiếu rọi Thiết Trung Khố, nhưng tìm huy hoàng nữa, quan sai cùng binh lính đang cứu viện, nhấc từng mảnh ngói từng viên gạch, thu dọn những t.h.i t.h.ể vùi lấp bên .
Cách thời điểm xảy động đất một tháng, sớm còn dấu hiệu của sự sống nữa , nhưng bởi vì dịch bệnh nên vẫn cách nào nhanh chóng triển khai công tác thu dọn, trùng tu .
Hơn nữa vì chiến tranh với Đại Chu, triều đình phái trọng binh, khuyết thiếu nhân thủ cứu viện, kịp thời thu dọn t.h.i t.h.ể mới khiến cho dịch bệnh bùng phát.
Vì thế, Kỳ vương gia mới , là ông trời trừng phạt Bắc Mạc, kỳ thực , trừng phạt Bắc Mạc, là các phân tử hiếu chiến của Bắc Mạc mới đúng.
Nếu như chiến tranh, Bắc Mạc chắc xảy trận dịch bệnh quy mô lớn thế .
Những bách tính cứu , hiện đang an trí tạm thời trong một thung lũng rộng bằng phẳng bên ngoài Khí Thành, nhiều chiếc lêu dựng lên, ngựa còn tới nơi, ngửi thấy một mùi hôi thối ngợp trời.
Theo ngựa tiến về phía , Thương Mai trông thấy cảnh tượng khiến đau lòng.
Những bách tính mất mất chỗ ở, hoang mang mờ mịt căn lều dựng tạm, hai mắt bọn họ sưng đỏ, giống như từng ngừng , quan sai ngừng khiêng t.h.i t.h.ể từ bên trong , đuổi theo gào .
Một phụ nữ ôm theo đứa nhỏ, liều mạng chạy về phía bọn họ, nàng chạy phát tiếng tê tâm liệt phế: “Con của vẫn còn cứu , nó nhiễm bệnh dịch, các đưa nó .”
Phía nàng , là hai binh lính đuổi theo sát nút, cướp lấy đứa nhỏ trong lòng nàng , đứa nhỏ sớm còn nhiệt độ, thậm chị, khuôn mặt bắt đầu xuất hiện tình trạng sưng tấy, thối rữa .
Binh lính một lời cướp t.h.i t.h.ể , phụ nữ bệt xuống đất, thất thanh rống.
Một màn , khiến trông thấy, điều khỏi đau lòng khổ sở.
Vân Mộng Hạ Vũ
Loan Loan là mềm lòng nhất, cũng rơi lệ theo, mang theo giọng mũi dày đặc Thương Mai: “Thương Mai, chúng nhất định chữa khỏi bệnh dịch .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-dinh-vuong-phi/chuong-554.html.]
Lúc tới đây, đều cảm thấy, mắc bệnh dịch đều là Bắc Mạc, bọn họ tới đây là để dập tắt chiến tranh, bệnh dịch thể chữa thì chữa, chữa , cũng chẳng còn biện pháp nào.
mà, khi trông thấy tình cảnh nơi , cảm thấy, cái gì mà chiến tranh đều còn quan trọng nữa , Bắc Mạc với Đại Chu đều phân biệt, chỉ hy vọng thể chữa khỏi bệnh dịch , để tất cả đều khỏe mạnh trở .
Tâm tình của Thương Mai cũng hết sức khó chịu, nàng gật đầu: “Chúng cố gắng hết sức.”
Nhu Dao lẩm bẩm : “Lúc gặp bệnh cương thi, cảm thấy bệnh cương thi kinh khủng , nhưng mà, bây giờ , bệnh cương thi đem so với trận dịch bệnh , quả thực......”
Nàng cũng nhịn rơi nước mắt, là hành nghề y, nàng cũng một lòng trách trời thương dân, trị bệnh cứu , nàng chỉ hy vọng thể phát huy hết những gì học, giúp bách tính giải trí thống khổ.
Kỳ vương gia sắc mặt tái nhợt một màn , khe khẽ lắc đầu, thở dài: “Chúng thôi”
Nơi chỉ như một giọt nước giữa biển cả thôi, một đường bọn họ tới, còn gặp nhiều cảnh tượng như thế nữa.
Thương Mai hỏi Kỳ vương gia: “Bây giờ những mắc bệnh cách ly hết ?”
Kỳ vương gia đáp: “Lúc bổn vương Đại Chu, hoàng thượng hạ lệnh cách ly đấy, nhưng mà, đây là một công trình quá mức đồ sộ, sợ rằng nhất thời thể , hơn nữa mỗi ngày thêm những ca bệnh mới, đến giờ căn bản còn đủ nhân thủ để việc nữa ."
“Vì điều binh trở ?” Thương Mai tức giận hỏi.
“Điều binh?” Kỳ vương gia khổ: “Sẽ điều , hoàng thượng cùng Tào Hậu vẫn luôn cho rằng, bây giờ liên thủ với Tiên Bị, là thời cơ nhất để tấn công Đại Chu.”
Mọi lời , đều dồn dập sửng sốt, đó nổi giận.
Mộ Dung Khanh lạnh nhạt : “Kỳ Vương, xem lúc ngươi chuyện với bổn vương, vẫn còn che giấu nhiều đấy nhỉ”
Kỳ vương gia tự đuối lý, : “Mộ Dung , chúng đến nơi bàn bạc cụ thể nhé.”
Mọi nén một bụng tức giận, roi thúc ngựa, một đường phi nước đại.
Tiến kinh đô Bắc Mạc, xấp xỉ giờ Ngọ.
Bởi vì dựa theo lộ trình, bọn họ còn tới nơi, cổng thành ai đón tiếp.
mà, lúc tới địa phận Bắc Mạc, Kỳ vương gia sai thị vệ roi thúc ngựa chạy về bẩm báo , theo lý mà , cho dù yến tiệc đón tiếp quy mô lớn nữa, hoàng đế cũng sẽ vài ngoài tiếp xúc một chút.
Hiện thực thì đến một cũng .
Đoàn Mộ Dung Khanh nhất thời cảm thấy lừa , với tính tình của Mộ Dung Khanh, cho dù cực lực đè nén, sắc mặt vẫn tái xanh tái mét.
Kỳ vương gia lên tiếng, hố trong lòng, nhưng nơi cũng chỗ để bàn bạc cụ thể, chỉ thể im lặng đón nhận những cái trừng mắt của thôi.
Về đến Kỳ Vương phủ, Kỳ vương gia sai chuẩn rượu thịt, đó mời tiến chính sảnh.
Mộ Dung Khanh : “Kỳ Vương, ngươi vẫn nên chân tướng thì hơn, rõ ràng chuyện, bữa cơm bổn vương cũng ăn nổi ."
Sắc mặt Kỳ vương gia xám xịt, im lặng vươn tay, mời xuống.
Hắn sai đóng chặt cửa , đó mới nhẹ giọng : “Mộ Dung , bổn vương với một tiếng xin , trong chuyện , quả thật điều giấu diếm."
Mộ Dung Khanh lanh: “Bổn vương cũng ngày lừa cơ đấy? là báo ứng mà.”
Câu tự trào phúng , nhưng cũng là lời thật, một lòng cứu , bởi vì cũng từng là Nhiếp Chính vương, trưởng quản giang sơn Đại Chu, khác gì hoàng đế, thế nên vẫn luôn lo nghĩ cho bách tính.
Hắn thầm chửi trong lòng, chửi tam di nương nhà phụ , cái tên hoàng đế Bắc Mạc, cái tên cháu nội , thật sự đánh đến phát điên .