Tuyệt Đỉnh Vương Phi - Chương 874
Cập nhật lúc: 2025-07-25 13:52:34
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Dung Khanh A Man thai, bất ngờ: “Thật ? Vậy đúng là chuyện vui .”
Thương Mai chau mày, lẽ dược liệu để trị dịch bệnh ở Giang Đông vẫn manh mối gì, liền an ủi : “Người đừng quá lo lắng, sẽ mua dược liệu thôi.”
Mộ Dung Khanh xoa xoa hàng mày: “Đã phát tán tin tức , nhưng mà, đây là một kế hoạch mưu tính từ , ông học chiêu đó của Sở Kính.”
Học đôi với hành, đúng là hoàng đế !
Nếu như , nguyện vọng xây dựng cục Huệ Dân của nhân dân, sẽ dịch bệnh thuốc để trị mà sụp đổ.
Kế hoạch y bảo, cũng bắt buộc tạm dừng, công lao của Mộ Dung Khanh, cũng còn sót chút gì, thậm chí, còn bởi vì chuyện mà chửi rủa.
Mộ Dung Khanh nhẹ nhàng : “Bách tính là giới hạn của bổn vương, ông chạm giới hạn của bổn vương.”
Thương Mai giật : “Người gì?”
“Không , ông bây giờ khỏi, nàng cần cung trị bệnh cho ông .” Mộ Dung Khanh mỉm nhẹ nhàng, nhưng trong nụ đó vài phần nham hiểm.
Thương Mai , hỏi nữa, chỉ trả lời: “Ừm, .”
Bây giờ gì, cô cũng phản đối.
Đại phu Ôn Yến tiến hành điều trị cho Tôn Phương Nhi, Tôn Phương Nhi sẽ khỏi thôi, cô cũng gì lo lắng.
Hồ Hạnh Nhi ủ rũ cho Thương Mai , hỏi hết mấy tiệm thuốc lớn, đều thuốc trị dịch bệnh.
Bên phía Hồ Hạnh Nhi tìm thấy, Dạ Vương ngược tin tức .
Có một vị thương nhân Miêu Cương may một lượng lớn thuốc trị dịch bệnh, ông sẵn sàng quyên góp, nhưng mà, ông một điều kiện, đó chính là Nhϊếp Chính vương phi trị bệnh cho ông .
Trị bệnh thì vấn đề gì, vấn đề ở chỗ địa điểm, đó là vùng Miêu Cương đó.
Miêu Cương là một nơi nổi tiếng vì nuôi cổ, khác so với Miêu Cương lịch sử mà Thương Mai quen , tiên, Miêu Cương nhỏ, chỉ rộng bằng nửa kinh thành, nhân chỉ ba bốn ngàn .
Vị thương nhân Miêu Cương bán thuốc vốn ở Miêu Cương , chỉ là của ông , là thủ lĩnh của Miêu Cương, cũng tức là ông là nuôi cổ.
Trị khỏi thì , trị khỏi, thể về ?
Mộ Dung Khanh nhất định phản đối.
Lí do đơn giản, Miêu Cương tuy rằng xa, nhưng mà ít nhất cũng năm sáu ngày, khó khăn đường , vị thủ lĩnh của Miêu Cương bệnh gì, một nuôi cổ thể trị khỏi bệnh của , nhất định là bệnh nhẹ.
Hơn nữa, bệnh trị trong bao lâu, cô thể sinh con ở Miêu Cương.
Mộ Dung Khanh thể yên tâm?
Thương Mai kiên quyết , lí do cũng đơn giản, còn cách nào khác.
“Y bảo là do đề , chính là khởi xướng, cũng là đại phu của cục Huệ Dân, lí do gì .”
“Không thể thương lượng.” Mộ Dung Khanh dứt khoát hạ lệnh nhốt Thương Mai , cho cô khỏi phủ nửa bước.
Thương Mai tức giận : “Người thể nhốt , ít nhất cũng để cho gặp vị thương nhân bán thuốc Miêu Cương , để hỏi thử tình hình của ông .”
Mộ Dung Khanh mặc kệ cô, chỉ dặn dò Linh Lợi, Địch Thủy và Hạ Vân, trông chừng cô cho kĩ, cô thể tự do hoạt động trong vương phủ, nhưng thể rời khỏi vương phủ, thời gian , cũng cho phép ai đến phủ kiếm cô.
Mộ Dung Khanh khóa chặt cửa cung , cho phép ai cung gặp hoàng đế.
Trước đó hoàng đế bắt đầu gặp đại thần, cũng cho nhiều lòng tin, Mộ Dung Khanh , nhất định tức giận đám đó, buổi thiết triều sáng sớm, ầm ĩ cả lên.
Mộ Dung Khanh điện, lạnh lùng đám hoặc là đang tức giận hoặc là đang phát biểu ý kiến, biểu cảm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-dinh-vuong-phi/chuong-874.html.]
Sau đó, dậy.
Chỗ của Nhϊếp Chính vương, là ở nơi ngai vàng cửu ngũ chí tôn đó, mà là ghế gỗ đàn hương điêu khắc Bàn Long Cự Mãn đặt ở bên cạnh.
Đại thần dậy, đến ngai vàng, từ từ xuống, ngẩng đầu lên, liếc đám đại thần, vẻ mặt uy nghiêm, con rồng bốn móng thêu bằng sợi chỉ vàng bộ triều phục Nhϊếp Chính vương màu đen ánh nắng thông qua cửa sổ “minh ngõa” chiếu xuống đại điện càng trở nên lấp lánh.
Hành động , tất cả kinh ngạc, đang cũng quên mất , đang loạn cũng quên mất việc chửi, đang cãi cũng quên mất nội dung cãi , tất cả đều ngơ ngác .
Không , Nhϊếp Chính vương đang âm mưu soán ngôi ?
Ngươi dám lên ngai vàng? Đó là ngai vàng giả kế bên ngươi, mà là ngai vàng của hoàng đế.
Ngoại trừ hoàng đế , thì chỉ thái hoàng thái hậu qua.
Tôn đại nhân là đầu tiên chạy , chỉ Mộ Dung Khanh tức giận : “Nhϊếp Chính vương, ngươi cũng to gan thật, ngươi đang soán ngôi ?”
Mộ Dung Khanh lạnh lùng ông một cái, đó Thôi đại nhân: “Thôi ái khanh, truyền ý chỉ của bổn vương, điều tra dịch bệnh ở Giang Đông, xem thử rốt cuộc là ai lấy hết thuốc trị bệnh, trong vòng năm ngày, nhất định kết quả.”
Truyền ý chỉ của bổn vương? Lời , trực tiếp trả lời chất vấn của Tôn đại nhân.
, ý chỉ, bổn vương là đoạt ngôi.
Hắn tạo phản !
Lúc tất cả còn hồn, Mộ Dung Khanh lệnh tiếp: “Lệnh Lễ bộ chuẩn chuyện hoàng đế nhường ngôi, hoàng thượng bệnh nặng lâu, tuy rằng vương phi bổn vương chữa trị qua nhưng còn năng lực chấp chính, khi hoàng đế thoái vị, tạm thời sẽ do bổn vương chấp chính, khi thái tử đủ mười sáu tuổi, sẽ do thái tử tự chấp chính.”
“Ngươi đang soán ngôi mà, gan chó ngươi cũng lớn thật.” Tôn đại nhân chỉ Mộ Dung Khanh tức giận .
Mộ Dung Khanh nhếch mép mỉm lạnh lùng: “Người , đem tên tiểu nhân gian ác ăn xằng bậy lôi xuống , đánh chết!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi….” Tôn đại nhân ngơ , lập tức kêu gọi các vị đại thần: “Các ngươi gì chứ, Mộ Dung Khanh đây là đang mưu phản đấy.”
mà, lúc ông , thì thấy đám nãy chất vấn Mộ Dung Khanh đều cấm quân bắt giữ, gì .
Nghiêm Vinh dẫn , bắt giữ Tôn đại nhân, vị mới quốc cữu lâu, vẫn chết: “Mộ Dung Khanh, ngươi dám? Ta là cữu cữu của ngươi, lôi công trời cữu công đất, ngươi dám gϊếŧ , sợ sét đánh ?”
Mộ Dung Khanh phất tay, tay áo màu đen lướt qua mặt , liền thấy giọng vô cùng lạnh lùng vang lên: “Còn lôi xuống đợi gì nữa?”
“Ngươi như , Tôn thái hậu sẽ tha cho ngươi, mẫu phi của ngươi cũng sẽ tha cho ngươi.” Tôn đại nhân dùng hết sức bình sinh hét lớn.
Nghiêm Vinh lôi ông xuống, chỉ thấy âm thanh gậy gộc đánh da thịt, kèm theo đó là tiếng la hét thê thảm của Tôn đại nhân, âm thanh vọng đến điện Kim Loan, ở đó lâu.
Mùi tanh của m.á.u xộc , tranh đoạt hoàng quyền, giờ đều tanh mùi máu.
Hành động hôm nay của Mộ Dung Khanh, hề dự báo gì, thậm chí, buổi thiết triều sáng nay, bố trí gì, chỉ lệnh một tiếng, đến thì đến, đoạt thì đoạt.
Hắn đăng cơ hoàng đế, nhưng mà ngai vàng.
Hắn tự xưng hoàng đế, nhưng hạ chỉ cho đại thần.
Hắn hoàng đế, nhưng cao hơn hoàng đế.
Sau khi bãi triều, run rẩy bước , thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài, vẫn dám tin rằng, thứ đổi .
Trong cung Hi Vi, hoàng đế Lộ công công về những gì xảy trong buổi thiết triều sáng nay.
Ông ngây , qua hồi lâu, mới với Lộ công công: “Đem qua đây , trẫm nên uống thuốc .”
Lộ công công run rẩy lấy một cái hộp từ trong tủ, trong hộp một viên thuốc, viên thuốc mùi m.á.u tanh nồng nặc, viên thuốc , dường như thể thấy vài con sâu đang bò đó.
Hoàng đế khi nuốt viên thuốc, Lộ công công, mỉm : “Sao hả? Trẫm đoán đúng ? Mộ Dung Khanh rốt cuộc cũng tạo phản.”