Ta vội vàng: "Ta  nô lệ cho ngươi, ngươi đừng hỏi nữa!"
Hắn ôm chặt lấy , khẽ thở dài: "Ngốc như , Trưởng công chúa và Tướng quân  nỡ để nàng một  trở về. Về kinh ba năm,   khác tính kế bao nhiêu  ?"
Ta tức giận : "Ngươi  ai ngốc đấy?"
Tạ Tễ khoác áo choàng lớn lên  : "Bị   bán  còn giúp   đếm tiền. Thái Tử  g.i.ế.c nàng, nàng  mà còn che chở cho ."
Ta ngây : "Không  mà,    g.i.ế.c ngươi."
Tạ Tễ dùng sức xoa đầu   khẩy: "Chỉ dựa  nàng cũng  g.i.ế.c  ."
Cái gì mà 'chỉ dựa  ',  coi thường ai chứ!
Ta  nhoài bên bồn tắm húp một ngụm kem sữa đá, Phục Linh hấp tấp bôi thuốc cho .
"Ôi trời ơi Quận chúa,   Nhiếp Chính Vương đánh cho một trận ?"
Nàng  đau lòng cực độ, bôi thuốc lên cổ cho .
"Hắn  ngay cả tên ngốc như  cũng đánh,  còn  là  ?"
Ta nheo mắt : "Ngươi  gì đó?"
Phục Linh mặt  đổi sắc: "Hắn  ngay cả mỹ nhân như  cũng đánh,  còn  là  ?"
Ta sờ cổ: "Không cần bôi,  đau."
Phục Linh ném tới ánh mắt  đồng tình: "Người  mất cảm giác đau  ,  đánh thành thế  mà còn  đau?"
Ta khẽ : "Không  đánh."
Chỉ là   ôm   xoa   vò. Tuy rằng lúc đó  khó chịu, nhưng thật sự  đau mà.
Ta đặt kem sữa đá xuống, vốc một vốc nước trong dội lên ngực. Lúc nào cũng cảm giác vẫn dính dính.
Hắn   sẽ  bắt nạt  như . Ghét thật.
Ta khoác áo ngủ  nhoài  bàn, Phục Linh cầm khăn lau tóc giúp . Ta   thấy mấy chữ kỳ lạ.
【Bị che mờ cả ngày, Hợp hoan tán công hiệu mạnh  ?】
【Tạ Tễ   g.i.ế.c cô , chẳng lẽ sợ Phiêu Kỵ Tướng Quân và Trưởng Công Chúa   lưng cô  ? Họ ở xa tận Bắc Địa, roi dài  với tới, g.i.ế.c  tùy tiện tìm một cái cớ   là xong ?】
Đám   giấu tâm tư  gì thế!
Sao mà   c.h.ế.t thế!
Ta tức tối lướt qua những dòng chữ đó, càng xem càng tức.
Dòng mới nhất là:
【……Ơ khoan, chờ chút, Tạ Tễ   đến đây?】
Ta  đầu,  thấy Tạ Tễ trèo cửa sổ bước ,  giật lấy khăn khô từ tay Phục Linh: "Đưa đây."
Phục Linh càng sốc hơn: "Ngươi là ai?"
【Tạ Tễ định dùng khăn siết c.h.ế.t Lương Tri Ý hả trời?】
Dòng chữ  thật khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-dong-tinh-dang/chuong-6.html.]
Điều khó hiểu hơn là, Phục Linh dường như cũng nghĩ .
Nàng  chắn   : "Ngươi là ai cũng   hết, cho dù ngươi   trai đến mấy cũng   tự tiện xông  khuê phòng giữa đêm khuya bắt nạt Quận chúa nhà !"
Ta xua tay: "Không  , ngươi về ngủ ,  giúp  lau tóc."
Hắn lau tóc cho  còn thành thạo hơn Phục Linh nhiều.
Tạ Tễ cúi xuống hôn  một cái, giống như đang tuyên bố chủ quyền: "Nghe rõ ? Đừng  phiền chúng ."
Phục Linh trố mắt, sự cảnh giác trong mắt dần phai , nàng  vui mừng : "Quận chúa, cuối cùng  cũng nghĩ thông suốt . Rời xa Thái tử thì   cũng  trai .
Nếu  thích vị , cứ đưa  phủ là  , nô tỳ sẽ lo liệu  , đỡ  nửa đêm trèo cửa sổ, cứ lén lén lút lút như ."
Phục Linh vẫn còn lẩm bẩm, Tạ Tễ thiếu kiên nhẫn: "Ra ngoài."
Phục Linh  lệnh: "Dạ ! Đi ngay đây ạ, tuyệt đối   phiền hai  nữa."
【……Ơ? Thật sự là yêu  ?】
【 còn đang hóng Tạ Tễ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng cô  mà!】
【Đừng mà, Lương Tri Ý xinh  thế cơ mà, chỉ  cái mặt  thôi  cũng   cô  c.h.ế.t !——】
Sau khi nàng  , Tạ Tễ lau tóc cho , lúc tóc  khô,  hỏi : "Có   lời nàng  mà đưa   phủ ?"
Ta ngáp một cái: "Đưa  phủ thì  ích gì ."
Ể, khoan .
Ta buồn ngủ quá!! Ta   ngủ thôi!
【Á đù! Á đù! Á đù!】
【Sao  chỉ  thấy Lương Tri Ý thế ?】
Sao bình luận vẫn thấy  ?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Không  thấy  mà!!
Một lát ,  thấy bình luận đổi giọng.
【Lại đen màn hình nữa , má!】
【Bạn ở   vẻ  !】
【 là  Sơn Đông nè, đây là câu đảo ngữ đó,  đừng hiểu lầm   nha,   trong sáng lắm đó!】
Tạ Tễ liên tục trèo cửa sổ ròng rã một tháng trời.
Ngày hôm đó  ôm   lòng: "Thái tử sắp thành  ."
Ta vẫn còn run rẩy,   rõ   gì, chỉ nắm chặt cổ áo  khẽ đáp: "Ừm."
"Ý Ý, bao giờ chúng  thành ?"
Mỗi ngày  cứ lén lút trèo cửa sổ    lén lút rời , kinh thành đến giờ vẫn tưởng  gặp may mắn trời ban mới sống sót  khỏi phủ .
Ai mà   ...
"Ta   thư xin cầu  với Trưởng công chúa,  sẽ về kinh  một thời gian nữa."
Ta mơ hồ  .