"Mong manh thật đấy." Cằm  tựa lên đỉnh đầu : "Thành  sớm ,    trèo cửa sổ nữa."
Ta ngẩn : "Ngươi  thể  cửa chính mà."
Hắn nhéo má : "Không , ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng."
 danh tiếng của  vốn dĩ     mà.
Ta dựa  lòng , lắng  nhịp tim đang đập mạnh trong lồng n.g.ự.c .
Nhớ  lúc còn ở Bắc Địa, mùa đông lạnh lắm, lạnh lắm.
Có một năm mùa đông, thời tiết  thuận hòa, dân chúng trong thành thiếu lương thực.
Mẫu  cắt giảm chi tiêu trong phủ, phát cháo cho dân chúng.
Than sưởi ấm áp cả gian phòng giảm  quá nửa,   sợ lạnh.
Ta đỏ mũi  với A Khê: "Ta lạnh lắm."
Lạnh đến nỗi nước mắt sắp đóng băng luôn !
Hắn luyện võ,  nhiệt cao, ôm   lòng, giống như một lò sưởi nhỏ.
Ta hấp thụ  ấm từ  , từ từ buồn ngủ.
Hắn bế  lên nhét  chăn, chăn cũng lành lạnh.
Ta kéo tay áo : "Ta lạnh! Ngươi ngủ cùng  !"
Hắn véo má : "Người lớn ,   thể ngủ cùng  ."
"Ta   , ngươi là nô lệ của ,   lệnh cho ngươi ngày nào cũng  sưởi ấm giường cho ! Ngươi   lời  là  tạo phản ? Ta sắp giận  đấy!"
Lúc đó  cũng : "Không  cho danh tiếng của ."
Ta chui  lòng  ôm thật chặt: "Ta mặc kệ, ngủ cùng   mà, van xin ngươi đó, ngươi  ngủ cùng ,  sẽ  đóng băng mà c.h.ế.t mất."
Hắn đành bất lực ôm lấy ,  gối lên cánh tay  cọ cọ  n.g.ự.c : "Thích A Khê nhất  đời!"
Cả mùa đông năm đó, chúng  cứ thế ôm  ngủ.
Lòng  ấm áp lắm.
Bây giờ   thành  với  ư?
Ta khẽ ôm lấy : "Vậy chờ mẫu  về ."
Hắn sững : "Nàng  gì cơ?"
Ta : "Chờ mẫu  về ."
Hắn siết chặt lấy , cúi đầu  hôn .
Ta dùng sức đẩy  : "Bẩn c.h.ế.t  ,   hôn!"
Việc chuẩn  thành  cho Thái tử rườm rà lắm,  mất đến hơn nửa năm trời.
Tiệc Trung thu trong cung diễn  sớm hơn lễ thành  của  .
Sau khi   rời khỏi chỗ  giữa chừng,  liền  theo.
Đến Ngự hoa viên,   thiếu kiên nhẫn : "Lương Tri Ý,  ngoài ."
Ta nắm chặt váy, bước  từ  gốc cây.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-dong-tinh-dang/chuong-7.html.]
Ta  chằm chằm   , bỗng chợt nhận  mày mắt   năm phần giống với Tạ Tễ.
 Tạ Tễ  hơn.
Thái tử  lạnh: "Ta sắp thành  , Thái tử phi chỉ  thể là Dao Quang. Nếu ngươi đồng ý tự xin  ,  vẫn  thể cho ngươi  Đông Cung."
【Nam chính là ý gì đây? Hắn xứng đáng với nữ chính ?】
【Lầu  ơi, nam chính một lòng một  với nữ chính,  lời  chỉ là để cà khịa nữ phụ thôi.】
【Thật ư... Sao   thấy nam chính   'toang' thế nào ,  còn tính kế  Tạ Tễ g.i.ế.c nữ phụ nữa cơ mà.】
【Chứ  nữa, Lương Tri Ý  đây   bao nhiêu chuyện hãm hại nữ chính, nếu   Dao Quang thông minh né  ...】
【Ừ thì, né   cũng chẳng đến mức mất mạng, cùng lắm là ngã xuống nước sốt một trận thôi, cái hồ đấy nông lắm c.h.ế.t đuối   .】
【Cậu  điên , cái gì mà 'cùng lắm là ngã xuống nước sốt', cô  hãm hại nữ chính   hiểu ?】
Bình luận bắt đầu cãi ,  và Thái tử cũng bắt đầu cãi .
"Không ,   đến  phiền các ,  chỉ  hỏi  một chuyện,  đưa thuốc độc cho   g.i.ế.c Tạ Tễ, là   c.h.ế.t ?"
Ta   lâu  gặp  Thái tử .
  thật sự   .
Huynh   g.i.ế.c Tạ Tễ đối đầu với  ,  là g.i.ế.c .
Thái tử  lạnh: "  thì ?"
Ta   , bỗng dưng  chút  hiểu vì    thích  .
Lúc từ Bắc Địa trở về,  đến đón  là  .
Huynh  phụng mệnh Hoàng đế, giới thiệu kinh thành cho , đối xử với  ôn hòa lễ độ.
Lúc đó  chỉ cảm thấy   là một  .
Lần đầu tiên  rung động là khi nào nhỉ?
Dường như là  đêm hoa đăng Tết Thượng Nguyên, đêm đó trời đổ tuyết.
Ta cầm ô kéo Phục Linh dạo chơi  phố, mua một cái đèn lồng đá   và một chiếc đèn hoa đăng.
Chúng  đến bờ sông xem những chiếc đèn hoa đăng lập lòe sáng trong con hào bảo vệ thành.
Chiếc nào kém may mắn thì  tuyết rơi đè lên, tắt ngúm.
Chiếc của  thì theo dòng nước trôi, trôi, trôi mãi, trôi  thật xa.
Ta vui vẻ nhắm mắt  ước nguyện.
Đầu tiên là ước cha  sống lâu trăm tuổi,  đó  ước cho bản .
Ước nguyện gì đây nhỉ?
Ước ngày mai cửa hàng bánh bao  ngon ở đầu phố phía nam thành  xếp hàng .
Ước ba ngày  đừng mưa,    ngoài chơi.
Ước mẫu đơn  trồng sang xuân sang năm  thể nở hoa.
Còn gì nữa  nhỉ?
Ta nghĩ một vòng, ước A Khê và những tướng sĩ  hy sinh kiếp    chịu khổ nữa.