Tuyết Ngục - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:27:12
Lượt xem: 632

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sức khỏe của Dương Tiêu Nhiên , nàng mang bệnh trong suốt hai năm qua. Gió thổi qua là nàng ho sặc sụa, chỉ thể nghỉ trong phòng suốt ngày. Ta thường mua điểm tâm từ các tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành về cho nàng, và kể cho nàng những chuyện mới lạ mà ngoài phố.

 

Thời gian cứ thế trôi qua trong những cuộc trò chuyện thầm thì của chúng .

 

Mùa thu năm 16 tuổi, bầu trời trong xanh một gợn mây. Cảm hứng bỗng dâng trào, đồ nam nhân, cưỡi ngựa ngoại thành để thưởng ngoạn.

 

Mùa cây cối nhuộm sắc đỏ vàng, định săn một con thỏ béo mang về, nấu một bát canh bồi bổ cho Dương Tiêu Nhiên.

 

Một con thỏ béo đang thảnh thơi gặm cỏ gốc cây, thật là vô tư, để mắt đến nó từ lâu mà nó vẫn hề .

 

Ta nhẹ nhàng rút một mũi tên, nhắm đuôi con thỏ và b.ắ.n . đúng lúc tưởng chừng như con thỏ trong tầm tay, thì một mũi tên từ bên cạnh bay tới, lệch hẳn mũi tên của . Con thỏ ngay lập tức giật , dựng thẳng đôi tai phóng như bay biến mất.

 

"Ai đó!" Ta tức giận đầu , thì thấy một nam nhân trẻ tuổi, mặc y phục cưỡi ngựa tay áo hẹp màu xanh lam, đang cưỡi ngựa từ trong rừng .

 

Đầu óc vang lên một tiếng ong ong, sắc màu xung quanh dường như biến mất trong khoảnh khắc, chỉ còn đôi mắt như chạm khắc của , trong vắt như bầu trời cơn mưa.

 

Hắn đổi nhiều, lạnh lùng và kiêu hãnh hơn , khuôn mặt cũng sắc sảo hơn. vẫn nhận ngay từ cái đầu tiên.

 

"Vừa đó là một con thỏ , trong bụng còn thỏ con, vì quá gấp gáp nên mới tay cứu nó, mong tiểu để bụng." Hắn thản nhiên giải thích, ngựa định rời .

 

Không hiểu m.á.u nóng dồn lên đầu, suy nghĩ gì mà hét lên: "A Nam!"

 

Hắn dừng , đầu với ánh mắt nghi ngờ: "Ngươi ?"

 

Ta gật đầu thật mạnh, nở nụ tươi: "Ừm! Nhiều năm từng trưởng gọi ngươi như . Lâu gặp!"

 

Hồng Trần Vô Định

"Ồ." Hắn cúi mắt xuống, thờ ơ : "Tên lâu ai nhắc đến nữa ."

 

Khi A Nam rời , bóng lưng của trông chút cô đơn.

 

So với nhiều năm , dường như đổi. Sự phóng khoáng và kiêu ngạo mà từng thấy nơi giờ còn nữa, đó là một sự xa cách cao ngạo và sâu sắc.

 

Ta khẽ chạm đôi má nóng bừng của , cảm thấy chút hối tiếc. Khó khăn lắm mới gặp , nhưng việc cố gắng cận thất bại thảm hại. Mỗi gặp gỡ đều giống như cánh hoa quỳnh nở rộ trong đêm, đẽ nhưng vụt tắt.

 

Ta chẳng còn hứng thú tiếp tục săn thỏ nữa, buồn bã trở về Vương phủ. Vừa đến cửa, một tì nữ chạy đến báo rằng Vương gia đang đợi .

 

Ta vội vàng trang phục nữ nhân, bước đến cửa thư phòng của Vương gia thì chạm mặt Tống Giai Nhược từ trong . Đôi mắt nàng đỏ hoe, giận dữ một cái đầy hờn oán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-10.html.]

Ta hiểu chuyện gì xảy , vì dạo gì nàng.

 

Bước thư phòng, cung kính cúi chào Vương gia, ông giơ tay ý bảo xuống.

 

Sau vài câu trò chuyện, Vương gia đưa cho một tấu chương, mỉm hỏi: “Tuyết nhi, ngươi hoàng hậu ?”

 

Ngón tay rõ ràng khựng , mở tấu chương , thấy đó là danh sách Lễ bộ soạn thảo cho việc chọn phi, tên của và Tống Giai Nhược đều chễm chệ đó.

 

Ngày cuối cùng cũng đến, thể tránh khỏi.

 

Ta đóng tấu chương , bình thản : “Vương gia, Tuyết nhi .”

 

Chân mày của Nhiếp chính vương nhướng lên, ông vẫn , nhưng nụ mang theo lưỡi dao: “Vậy ngươi chỉ một cung phi thôi ? Sau gặp hoàng hậu, ngươi sẽ quỳ xuống hành lễ đấy.”

 

Ông cho lựa chọn thứ hai. Khi ông còn là Chiêu Vương, ngay cả cha còn thể cãi lời ông, huống hồ bây giờ ông là Nhiếp chính vương đầy quyền lực. Ngoài việc phục tùng, con đường nào khác.

 

Ta lên, mỉm ngoan ngoãn : “Tuyết nhi dối trá nịnh nọt Vương gia, nhưng nếu mong Tuyết nhi , Tuyết nhi sẽ theo sự sắp đặt của .”

 

Nhiếp chính vương bật lớn, gật đầu : “Tuyết nhi, mấy năm nay ngươi khôn ngoan hơn nhiều, thích những thông minh.”

 

Ta im lặng một lúc hỏi: “Vương gia, cha chuyện ? Hôn nhân là chuyện lớn, là nữ tử, vẫn cần thông báo với ông một tiếng.”

 

“Ông tất nhiên .” Vương gia hờ hững trả lời: “ nếu ngươi , cứ cho ông một lá thư .”

 

Quay về phòng, án thư để thư cho cha, đó thật lâu, bút vạch nhiều vết mực loang lổ giấy.

 

Ta bắt đầu : “Cha, cách nào giúp con thoát khỏi Vương phủ ?”

 

Suy nghĩ một lúc, gạch bỏ.

 

Ta : “Cha, thể giúp con tìm hiểu, ai trong các công tử tên tự là A Nam ?”

 

Lại nghĩ ngợi, cũng gạch bỏ.

 

Cuối cùng, chỉ vài dòng đơn giản: “Cha, Nhiếp chính vương con hoàng hậu. Con thấy cũng tệ, nên đồng ý . Người đừng lo lắng cho con, giữ gìn sức khỏe, giúp con chăm sóc Oa Đầu nhé.”

 

Ta thẫn thờ hồi lâu, cuối cùng cũng gấp lá thư và bỏ phong bì. Có lẽ khi lá thư đến nơi, cũng là lúc đến lễ Vạn Thọ . Khi lễ Vạn Thọ kết thúc, chiếu chỉ lập hậu cũng sẽ ban hành.

 

Cho đến tận mùa đông, vẫn nhận tin tức gì. Vào giữa tháng đông, lễ Vạn Thọ diễn , khắp nơi trong kinh thành đều tưng bừng náo nhiệt. Đêm hôm đó, cả Trường An đắm chìm trong ánh đèn hoa rực rỡ, đều háo hức chờ đợi khung cảnh phồn hoa màn đêm.

Loading...