Tuyết Ngục - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:28:26
Lượt xem: 581

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàng đèn do một cặp vợ chồng già bán, những chiếc đèn của họ kiểu dáng đơn giản nhưng chế tác tinh xảo. Mỗi chiếc đèn đều vài chữ bằng kiểu thư pháp bay bổng, lẽ là do ông lão tự tay . Ta chiếc đèn bên trái, đó : "Nam hữu kiều mộc, bất khả tu tư. Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư."

 

"Nam hữu kiều mộc," ghép thành chữ "楠" (Nam). Không , luôn tình cảm đặc biệt với chữ .

 

Ta chỉ chiếc đèn và : "Chủ quán, lấy cho chiếc ."

 

Bà lão , mỉm chi : "Cô nương, chiếc đèn về nỗi tương tư thành. Ngươi còn nhỏ, một công tử tuấn tú cùng, chọn một chiếc khác nhỉ?"

 

Ta lắc đầu, mỉm đáp: "Không , chiếc ."

 

Yến Thành Lương nhăn mặt, lẩm bẩm: "Giờ ngươi thích mấy thứ gì mà trông già dặn thế." vẫn đưa tay túi tiền định trả, ngăn : "Đèn tự mua."

 

Cầm chiếc đèn lồng trong tay, Yến Thành Lương mua thêm hai hũ rượu. Chúng len lỏi giữa dòng , uống. Cho đến khi ánh đèn bắt đầu tắt dần, dòng cũng tản , chúng vẫn thấy đủ, cứ thế tiếp tục lang thang khắp Trường An, vô tình đến gần cung thành.

 

Gần hoàng cung, bầu trời yên tĩnh lạ thường. Hàng nghìn ngôi lấp lánh mà chẳng phát một tiếng động. Ở đằng xa, góc thành vẫn rực sáng ánh đèn bao giờ tắt. Hôm nay trong cung yến tiệc mừng thọ, bao đơn độc chờ, chỉ vì nụ của một .

 

Ta cùng Yến Thành Lương tựa lan can bên bờ hào, gió lạnh thổi từ mặt sông khiến tỉnh táo hơn đôi chút. Yến Thành Lương ngắm vẻ uy nghi của hoàng thành, nghiêng đầu hỏi : "Lão đại, khi nào ngươi mới về nhà ?"

 

Cơn gió lạnh như d.a.o cắt đôi mắt , khiến chúng cay xè. Ta ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, khẽ : "Thành Lương, sắp cung ."

 

Không hề sự báo , chiếc bình rượu tay Yến Thành Lương rơi xuống đất, vỡ tan tành.

 

Ta khổ, thêm: "Là hoàng hậu."

 

"Vậy... là ngươi sẽ về Tây Bắc nữa?"

 

Ta lắc đầu: "Ta . Có lẽ, sẽ bao giờ trở về nữa."

 

Yến Thành Lương lặng lẽ tiễn về Vương phủ. Trên đường, chúng ai với ai một lời. Khi đến nơi, đột nhiên gọi : "À đúng , còn một thứ đưa cho ngươi."

 

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c áo một chiếc túi vải nhỏ, mở , bên trong là một con ch.ó bông nhỏ xíu, lông mềm mượt.

 

"Đây là Oa đầu của !"

 

Ta vui mừng cầm lấy con ch.ó bông, , con ch.ó giống Oa đầu của y hệt.

 

Yến Thành Lương : "Lão đại, con ch.ó tự tay đấy, dùng lông thật của Oa đầu. Ngươi thấy giống ?"

 

"Hửm?" Ta nhíu mày, cảm thấy điều gì đó . Ta chỉ mũi hỏi: "Yến Thành Lương! Ngươi nhổ lông Oa đầu ?"

 

"Ta ! Ngươi đừng bậy!" Yến Thành Lương vội vàng nhảy xa, đáp: "Ta chỉ dùng lông Oa đầu tự rụng thôi, trời đất chứng giám!"

 

Ai mà tin chứ! Nghĩ đến cảnh Oa đầu Yến Thành Lương ép nhổ lông, khỏi rùng .

 

Yến Thành Lương nhanh chóng chạy đến góc phố, mặt quỷ với : "Lão đại, nhất định sẽ đến gặp ngươi!"

 

Nói xong, biến mất góc phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-12.html.]

 

Ta khẽ thầm, tên tiểu tử chạy nhanh thật. Ta cảm thấy vui, tối nay là đêm vui vẻ nhất kể từ khi đến kinh thành.

 

Vào đến cửa Vương phủ, cẩn thận giấu "tiểu Oa đầu" trong tay áo, cầm đèn lồng nhẹ nhàng bước về phòng ngủ.

 

Khi qua giả sơn, một giọng trầm thấp bất ngờ vang lên từ phía :

 

"Tuyết Nhi."

 

Tim thót , vội giấu chiếc đèn lồng lưng, bước lên phía , cúi hành lễ, giọng nhỏ nhẹ:

 

Hồng Trần Vô Định

"Vương gia."

 

Nhiếp Chính Vương khẽ đáp một tiếng, hỏi:

 

"Khuya thế còn ?"

 

Ta cắn môi, lo lắng rằng việc tối nay lén ngoài chơi mà báo với hạ nhân sẽ khiến ông hài lòng.

 

"Đèn hội phố , Tuyết Nhi ham chơi nên nán lâu hơn một chút."

 

Ông ừ một tiếng, dường như suy nghĩ gì đó, nhưng hỏi thêm.

 

Nhiếp Chính Vương chắp tay lưng, :

 

"Tuổi trẻ, ham chơi cũng là chuyện dễ hiểu. ngày mai, thánh chỉ phong hoàng hậu sẽ ban xuống. Ngươi sắp cung chủ nhân, thu xếp chuyện ."

 

"Ngày mai?" Ta kìm thốt lên, thánh chỉ đến quá nhanh .

 

Vương gia gật đầu, nụ ẩn lớp sương mờ mà thể hiểu :

 

"Từ mai, hãy ngoan ngoãn ở trong Vương phủ, chuẩn hôn lễ ."

 

Ngày mừng thọ đó, sáng sớm thái giám và quan viên Lễ Bộ đến Vương phủ tuyên chỉ. Những phần thưởng từ trong cung đưa phòng nhiều như nước. Ta quỳ xuống, lắng thái giám xong thánh chỉ dài dằng dặc, đó cúi tạ ơn thiên ân.

 

Cửa phòng cấm vệ quân canh giữ chặt chẽ, hành động đều báo cáo với Nhiếp Chính Vương. Trước khi cung, rời khỏi Vương phủ nửa bước.

 

Hằng ngày, chép "Nữ đức nữ huấn," "Cung quy lễ thư." Những gì chép xong, mang đến cho Vương gia xem, Ông sẽ tra hỏi từng điều từng mục.

 

Ta cầm cuốn cung quy mới chép xong, đến thư phòng của Vương gia. Đến nơi, thấy giọng tức giận của Nhiếp Chính Vương từ bên trong:

 

"Ngươi điên ? Biên tướng lệnh mà tự ý kinh, ngươi nghĩ cái đầu của ngươi cổ chờ c.h.é.m hả!"

 

Ta nghĩ ông lẽ đang bận chuyện chính sự, liền lặng lẽ lui , đợi lúc khác .

 

Ta lang thang vô định trong vườn hoa của Vương phủ, một lát , một nam nhân lạ mặt vội vã về phía dọc theo con đường nhỏ. Người thật kỳ lạ, nam nhân trong hậu viện Vương phủ?

 

Loading...