Tuyết Ngục - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:31:07
Lượt xem: 581
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:31:07
Lượt xem: 581
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
Chỉ lúc , mới thể vô tư ngắm khuôn mặt ngài, ánh mắt theo từng nét vẽ khuôn mặt ngài.
Dung mạo của ngài giống Nhiếp chính vương, sắc bén, cũng nghiêm nghị, mà toát lên sự nho nhã kín đáo. Nếu ngài hoàng đế, thì trông càng giống một nho sinh ôn hòa, nhã nhặn.
Ngài lên , là hương vị của một ngày nắng, là sự tươi trẻ, phóng khoáng của một thiếu niên. Chỉ là đôi môi ngài lúc tái nhợt, chút máu, và cũng lâu thấy ngài nữa.
Trong cơn mê, Lý Mộ Thần nhíu mày, lo ngài sẽ tỉnh, liền tỉnh táo trở . ngài chỉ trở khó chịu, khẽ gọi: "Ca."
Như một giọt sương lạnh rơi lòng , gợn lên những cơn sóng nhỏ. Ta bỗng nhận , ngài vốn là một đứa trẻ mồ côi. Bên cạnh ngài còn cốt nhục thể chia sẻ tâm sự, mà ngài vẫn một đấu tranh với các quyền thần giữa triều đình đầy mưu mô.
Ngài khổ ?
Ta thực sự quá mệt mỏi, tựa đuôi giường mà ngủ từ lúc nào. Khi tỉnh , ánh bình minh xuyên qua khung cửa sổ, rải xuống những tia nắng vàng óng.
Lý Mộ Thần tỉnh, đang cúi đầu yên lặng , bao lâu .
"Hoàng thượng tỉnh ? Ngài còn thấy chỗ nào khỏe ?" Ta dụi mắt, dậy bên cạnh ngài. Ngồi cả đêm khiến lưng như gãy, đau nhức vô cùng.
Lý Mộ Thần lắc đầu. Ta đỡ ngài dậy, đặt một chiếc gối mềm phía lưng ngài. Ta gọi Lương Thu mang thuốc sắc , cầm lấy chén thuốc đưa cho ngài.
Ngài với ánh mắt kỳ lạ, như nhưng cố nhịn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một đường nhỏ.
Ta suy nghĩ một chút hỏi: "Hoàng hậu, nàng định đút thuốc cho Trẫm ?"
"À? Ồ." Ta bối rối đáp , cho rằng ngài vẫn còn yếu thể tự cầm bát. Ta định đưa tay lên cầm thì nhận bàn tay còn của băng bó, thể cầm nổi.
Thấy , sắc mặt Lý Mộ Thần trầm xuống, ngài tự cầm lấy bát từ tay và uống ừng ực, vị đắng khiến ngài khẽ l.i.ế.m môi.
Ta nhận lấy chiếc bát trống và đặt khay, đó đưa khăn ướt để ngài lau tay. Ngài cầm khăn nhưng sử dụng ngay, mà và : "Hoàng hậu, phấn mắt của nàng nhòe ."
Ôi trời! Trong lòng thầm kêu , hôm qua tẩy trang, nãy còn quên mất điều khi dụi mắt, bây giờ chắc chắn gương mặt trông thật thảm hại.
Ta bực bội tự dùng tay chà mạnh lên mặt, nhưng lẽ lau sai chỗ, khiến Lý Mộ Thần bật .
"Không chỗ đó, là ở đây." Ngài nhẹ nhàng nâng tay, lấy khăn ướt lau lên mặt , động tác mềm mại cẩn trọng.
Ta nín thở, dám cử động. Chưa bao giờ ở gần ngài đến thế, thở của ngài thật êm dịu, đôi mày mắt như ánh trăng non.
Ngài ngắm khuôn mặt khi lau sạch, hài lòng chớp mắt, hàng lông mi khẽ rung lên. Sau đó ngài đưa khăn cho Lương Thu và hiệu cho rời .
"Sáng qua Trẫm cố tình nổi giận với nàng, đừng để tâm nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-17.html.]
Khi căn phòng chỉ còn hai chúng , Lý Mộ Thần bình tĩnh với như . Ta chút bất ngờ, đây là đầu tiên ngài thể trò chuyện với một cách ôn hòa như thế.
Ta lắc đầu, nhẹ giọng cả.
"Hoàng hậu, thức ăn nàng nấu ngon, rượu nàng ủ cũng tuyệt. Nàng vui vẻ thì chỉ mỉm, để khác nhận ." Ngài dừng một chút tiếp: " Trẫm đối xử với nàng như , nàng thấy Trẫm nhẫn tâm ?"
Ta mở to mắt kinh ngạc, hóa ngài hề thờ ơ với , ngài vẫn âm thầm dò xét .
Lý Mộ Thần thở dài: "Thật lòng mà , mỗi bữa cơm Trẫm ăn ở chỗ nàng đều là thoải mái nhất. Mỗi nấu nướng, nàng chắc bỏ ít tâm huyết đúng ?"
Ta suy nghĩ một chút thành thật đáp: "Thực cũng đến mức đó. Thần vốn dĩ thích nấu ăn, chỉ là mỗi khi bệ hạ đến, hiếm khi thêm cùng dùng bữa, nên thần càng qua loa."
Ngài bật : "Nàng thật thẳng thắn. Nếu là phi tần khác, chắc nũng để tranh sủng ."
Ta hậm hực lên tiếng: "Thần các phi tần khác mặt bệ hạ thế nào."
Dường như vô tình tỏ ghen tuông một chút.
Hồng Trần Vô Định
Lý Mộ Thần sững , ánh mắt ấm áp dần lắng xuống. Ngài cúi đầu : "Hoàng hậu, nàng . , nàng chọn sai con đường."
Sau khi Lý Mộ Thần hồi phục, ngài dời sang Kiến An cung. Mối quan hệ giữa chúng cũng vì mà trở nên gần gũi hơn, thứ vẫn cứ nhạt nhòa như .
Thời gian trôi qua vội vã, thoáng chốc đến mùa hạ. Nghe hoa sen ở Thái Dịch Trì nở , nổi hứng hái vài bông để ủ rượu.
Ta ôm đầy hoa sen, dọc theo con đường trong cung, hương thơm nhẹ nhàng vấn vương khắp gian. Khi rẽ qua một góc, thấy một đang quỳ bức tường cung, trang phục thì vẻ là một cung phi cấp thấp.
Ta chuyện gì xảy , liền bước tới hỏi: "Có chuyện gì ?"
Nàng thấy liền tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng cúi thấp , nhỏ giọng : "Thần xin thỉnh an hoàng hậu nương nương."
Ta nhận , đúng là chút ấn tượng, nàng là Ân bảo lâm, nữ nhi của Thượng thư bộ Lễ, mới tiến cung lâu.
"Ân bảo lâm, ngươi quỳ ở đây?"
Ân Lăng cắn môi trả lời: "Thần lỡ xúc phạm Lệ phi nương nương, nương nương phạt thần quỳ ở đây hai canh giờ mới dậy."
Ta nhíu mày, phần hài lòng. Tống Giai Nhược quá kiêu ngạo , phạt một cung phi chính thức quỳ giữa chốn đông qua như , nàng còn ngẩng đầu đám cung nhân nữa?
"Ngươi dậy ."
Ân Lăng ngước , giữa đôi mày thanh tú lộ sự cung kính nhưng cũng chút xa cách, nhưng nàng vẫn lên.
"Hoàng hậu nương nương nên vì thần mà sinh hiềm khích với Lệ phi."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.