Tuyết Ngục - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:31:41
Lượt xem: 561
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:31:41
Lượt xem: 561
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
Ta thoáng thất thần, trực tiếp đỡ nàng dậy, mỉm : "Chẳng lẽ ngươi nghĩ quỳ ở đây thì Lệ phi sẽ hiềm khích với bản cung? Sức lực của ngươi nên phí việc ."
Ân Lăng nhờ sức của , cắn răng dậy. Rõ ràng là đôi chân của nàng đau đớn vô cùng, lớp da trắng ngần thấm một lớp mồ hôi lạnh.
“Ngươi thể tự ?” Ta hỏi.
Nàng thử bước một bước, nhưng ngay lập tức đau đớn đến mức lắc đầu.
Ta thở dài: “Thôi , bản cung sẽ đưa ngươi về .”
Hồng Trần Vô Định
Ân Lăng sống ở Thời Nguyệt Các, cách đó xa. Nơi lớn, nhưng nàng thu dọn sạch sẽ, gọn gàng và sáng sủa.
Ân Lăng mời chỗ chính, dù nàng còn vững, nhưng vẫn lễ phép chu đáo đón lấy chén từ tay tỳ nữ, hai tay dâng cho .
Đôi khi, sự chu đáo quá mức tỏ rõ sự giữ cách. Có vẻ như nàng vì ân huệ của mà trở nên quá thiết.
Ta quan sát khắp gian phòng, ánh mắt dừng ở góc phòng, nơi treo một bức họa. Bức tranh đặt ở chỗ quá nổi bật, nhưng trong tranh đặc biệt thu hút. Một thiếu nữ mặc áo xanh, tay áo bay bổng, dáng điệu duyên dáng tươi.
Ta nhấp một ngụm , mỉm hỏi: “Người trong tranh là ngươi ?”
Người trong tranh ngoại trừ đường nét của đôi mắt, thật sự giống với nàng, mặt với vẻ thầm lặng, ít .
Ân Lăng cúi đầu đáp: “Đó là mẫu của thần .”
Nàng nhiều, cũng ý hỏi thêm. Cuộc sống trong cung cô quạnh và khổ sở, hôm nay nàng chịu ủy khuất như thế, chỉ an ủi nàng vài câu: “Lệ phi tiến cung sớm hơn ngươi, hoàng thượng sủng ái nhiều hơn cũng là lẽ thường. Tính cách nàng vốn kiêu ngạo, việc hôm nay ngươi cần để tâm, gặp nàng , chỉ cần tránh là .”
Ân Lăng nhẹ, lắc đầu: “Nương nương lo lắng quá . Thần gì phiền lòng cả, Lệ phi cũng chỉ là một đáng thương thôi, thần hề oán hận nàng .”
Ta nhướn mày hỏi: “Sao ngươi ?”
Giọng của Ân Lăng bình thản như nước: “Nương nương, những nữ nhân trong cung , nếu nhập cung, nào mà chẳng là trụ cột trong thiên hạ. Sự sủng ái của bệ hạ thể là ân huệ, thể là giao dịch, thể chỉ là trò chơi, nhưng tuyệt nhiên tình cảm chân thật, vì thần hề mong điều đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-18.html.]
Ta im lặng hồi lâu. Có lẽ, mắt đây là một thấu tất cả, đến mức khiến khác khiếp sợ.
Sau đó, còn gặp riêng Ân Lăng nữa, cũng chẳng mấy mối giao thiệp với nàng. Mỗi sáng, nàng vẫn theo các cung phi khác đến Trường Lạc cung thỉnh an, nhưng lúc nào cũng ở một góc nổi bật. Nàng dường như hòa hợp với tất cả , nhưng thiết với ai.
Nàng như một cảm xúc. Trong chốn hậu cung , cảm xúc, tức là điểm yếu.
Ta vẫn gặp Lý Mộ Thần hai mỗi tháng, đầu ngày mùng một, thứ hai ngày rằm. Mỗi gặp, trời trở lạnh thêm một chút, mỗi gặp , ban ngày ngắn thêm.
Khi những chiếc lá rơi phủ kín bậc thềm, tiền triều và hậu cung cũng trở nên bận rộn hơn, tất cả chuẩn cho lễ đăng cơ của Lý Mộ Thần.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn khi, mới chỉ cuối tháng chín mà các cung bắt đầu đốt lò sưởi. Thế nhưng, trong thời khắc , c.h.ế.t vì lạnh trong Dạ Đình.
Khi vội vã đến Dạ Đình, các cung nhân phụ trách bận rộn lo hậu sự. Thấy , tất cả cung nữ, thái giám đều quỳ xuống thỉnh an, mặt ai nấy đều lộ vẻ sầu bi. Mấy cung nữ quỳ ở phía , áo quần mỏng manh, run rẩy ngừng, nước mắt kịp lau khô.
Ta ngạc nhiên khi thấy Ân Lăng cũng mặt ở đây. Hỏi mới , cung nữ c.h.ế.t vì lạnh chính là ruột của một cung nữ lo việc dọn dẹp trong Thời Nguyệt Các, chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Ân Lăng cảm thấy sự việc quá đỗi kinh hoàng nên đến đây để hỏi rõ ngọn ngành.
Ân Lăng thi lễ , khẽ hỏi nàng: “Chuyện gì xảy ?”
Đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu , đáp: “Nương nương, nhiều cung nhân trong Dạ Đình, chăn đệm mùa đông nhồi cỏ khô. Khi trời lạnh đột ngột, những thể trạng yếu ớt thể chịu đựng nổi.”
Sắc mặt càng thêm trầm trọng, bất chấp sự ngăn cản của Lâm Thanh, bước thẳng nơi ở của cung nhân trong Dạ Đình. Trong phòng lạnh lẽo, đơn sơ, chăn đệm giường chỗ sờn rách. Ta nắm lấy một góc chăn và kéo , quả nhiên, giữa các ngón tay là bông, mà chỉ là một ít cỏ khô khô héo.
Cơn giận bùng lên trong lòng . Đây chuyện nhỏ, trong hoàng cung, nơi đáng lẽ là nơi quý giá nhất thế gian , c.h.ế.t vì lạnh, nếu việc lan truyền ngoài, hoàng gia còn mặt mũi nào đối diện với thiên hạ. Ngay tầm mắt của hoàng cung chết, còn những dân khổ cực ngoài đồng ruộng thì ?
Ta đập mạnh tay lên bàn: "Gọi phụ trách Nội Nhu Tư đến gặp bản cung ngay lập tức!"
Rất nhanh, thái giám phụ trách Nội Nhu Tư quỳ xuống mặt .
Ta ném chiếc chăn nhồi cỏ xuống mặt viên thái giám, giọng nghiêm khắc hỏi: “Ngươi dám để nội cần tư việc thiếu trách nhiệm đến thế ? Cung đình nuôi dưỡng các ngươi là để các ngươi vơ vét cho đầy túi riêng ?”
Tên thái giám tái mặt vì sợ hãi, cúi đầu quỳ rạp xuống đất, run rẩy kêu oan: “Nô tài tuyệt đối dám dối gạt hoàng hậu nương nương, chỉ là... chỉ là nội cần tư thật sự còn đủ chăn đệm và áo bông nữa ạ.”
Ta nhíu mày: “Ý ngươi là gì?”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.