Tuyết Ngục - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:32:14
Lượt xem: 558
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:32:14
Lượt xem: 558
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Mỗi năm trong cung đều phân bổ đủ tiền để mua sắm vật dụng, nếu nào đó lợi dụng cơ hội để tham ô, thể là đủ?
Tên thái giám do dự hồi lâu, mới đáp: “Là vì... vì Lệ phi nương nương nuôi một nhóm nhạc công và vũ nữ trong cung, lệnh cho nô tài ưu tiên phục vụ họ. Nhóm đó tiêu xài phung phí quá nhiều, nô tài dám chống đối Lệ phi chủ tử, nên đành hạ sách , xin hoàng hậu nương nương minh giám!”
Là Tống Giai Nhược ? Ta cũng về sự xa hoa của nàng , nhưng vì nàng sủng ái và sự hậu thuẫn của Vương gia cùng gia tộc Tống, giờ vẫn chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua. giờ đến mức độ , thể trách khó nàng.
Ta lạnh lùng hỏi: “Lệ phi ? Bảo nàng đến đây trả lời bản cung.”
Lâm Thanh nhẹ giọng bên tai : “Nương nương, Lệ phi... hiện giờ đang ở Kiến An cung bầu bạn cùng bệ hạ.”
Ta lạnh lùng nàng, nén giọng: “Ý ngươi là bản cung thể gọi nàng đến ?”
Ta vén váy lên, bước ngoài: “Nếu nàng đến , bản cung chẳng lẽ thể đến tìm nàng?”
“Hoàng hậu nương nương!” Cả Lâm Thanh và Ân Lăng cùng lên tiếng gọi .
Ân Lăng tiến lên phía , thì thầm với giọng chỉ hai chúng thể : “Nương nương, nếu đến đó lúc , e rằng sẽ đụng hoàng thượng. Vì một cung nhân quan trọng, mà bệ hạ phật ý, liệu đáng ?”
Trong ánh mắt của nàng, đầu tiên thấy sự chân thành, một sự lo lắng chân thật dành cho , cũng như lời khuyên xuất phát từ lòng trung thành.
Ta chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc : “Ân Bảo Lâm, phụ là một tướng quân, từ nhỏ ông dạy rằng, dù chỉ là một thường dân cần bảo vệ, thì các binh lính của ông cũng sẽ chiến đấu đến cùng với kẻ thù. Những tướng sĩ ngoài biên cương chịu đựng giá lạnh, thậm chí còn lòng nhân từ như , chúng là cao, nếu bỏ mạng quan trọng, chẳng phụ lòng trung quân ái quốc và m.á.u tươi của họ ?”
Ta bước qua nàng, sải bước nhanh dọc theo hành lang.
Khi đến Kiến An cung, Lương Thu và mấy thái giám khác đang canh giữ điện. Thấy , Lương công công chút ngạc nhiên, vội vàng bước tới hành lễ: “Hoàng hậu nương nương, bệ hạ hiện đang...”
Chưa kịp xong, từ trong điện vọng những tiếng đùa vui vẻ, âm nhạc nhẹ nhàng len gian như rót mật tai, đúng là một cảnh sắc xuân ấm áp, tình tứ.
Ta hỏi Lương Thu: “Tống Giai Nhược ở trong đó ? Gọi nàng gặp bản cung.”
“Việc ...” Hắn chút do dự , rõ ràng vẫn hiểu cơn giận của đến từ : “Nương nương, khó nô tài .”
Ta nhạt: “Lương công công ? Vậy bản cung tự đến.”
Ta để cho cơ hội ngăn cản, đẩy một bên, bước lên bậc thềm và xông thẳng Kiến An cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-19.html.]
Vừa bước đại điện, ấm từ địa long kèm theo mùi phấn son xộc thẳng mặt , khiến trán khỏi lấm tấm mồ hôi. Ta bước với cả một lạnh lẽo, sự xuất hiện của quá đột ngột khiến những trong điện đều giật dừng tay chơi nhạc, cả đại điện lập tức trở nên im ắng đến đáng sợ.
Ta lạnh lùng về phía Tống Giai Nhược, nàng đang tựa sát Lý Mộ Thần. Nàng mặc ít, lớp áo mỏng lộ đường cong cơ thể đầy quyến rũ, cổ trắng ngần còn vương vết đỏ do hôn.
Thật là , hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt cho .
Tống Giai Nhược lười biếng dậy, cúi hành lễ một cách miễn cưỡng, giọng ngọt lịm đến phát ngán: “Hoàng hậu nương nương thông báo mà tự tiện xông , là cùng uống rượu vui vẻ ?”
Hai tay trong ống tay áo rộng vô thức nắm chặt thành nắm đấm: “Lệ phi, ngươi học cung quy để gì? Dám chuyện với bản cung như , sợ bản cung cấm túc ngươi ?”
Lời khiến nàng chút bối rối, Tống Giai Nhược sang Lý Mộ Thần, ngọt ngào gọi một tiếng: “Bệ hạ…”
Lý Mộ Thần lúc mới chỉnh cổ áo, dậy với vẻ thờ ơ. Hắn liếc một cái, khẽ ho vài tiếng : “Lời hoàng hậu cũng sai, lễ nghi thể bỏ qua.”
Mất chỗ dựa là hoàng thượng, Tống Giai Nhược tỏ ấm ức, nhưng vẫn cúi đầu quỳ mặt , thực hiện một cái đại lễ đầy đủ: “Thần thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Nói xong, nàng định nhờ thị nữ đỡ dậy.
“Bản cung cho phép ngươi dậy ?” Lời dứt, nàng quỳ xuống.
Trong ánh mắt của Tống Giai Nhược thoáng qua một tia oán hận, nhưng nhanh biến thành vẻ đáng thương, yếu đuối: “Nương nương, cần khó thần mặt bệ hạ thế ?”
Hồng Trần Vô Định
“Làm khó ngươi?” Ta giận quá hóa : “Bản cung hỏi ngươi, tại ngươi khó nội cần tư? Tại khó các cung nhân trong Dạ Đình?”
Nghe , Tống Giai Nhược còn hoảng loạn nữa, nàng thản nhiên dậy, liếc Lý Mộ Thần một cái mỉm : “Thần tất cả chỉ để bệ hạ vui vẻ. Chẳng lẽ trong lòng nương nương, bệ hạ còn quan trọng bằng mấy tên nô tài thấp hèn ở Dạ Đình ?”
Nàng bằng ánh mắt kiêu ngạo, giọng chứa đầy sự chế giễu: “Thần hầu hạ bệ hạ, chẳng lẽ nên tận tâm hết lòng? Dám hỏi nương nương lấy gì gương mẫu hoàng hậu, chỉ đến đây trách móc bệ hạ, gây thêm phiền muộn cho ngài?”
Mỗi lời nàng đều như đ.â.m thẳng tim, cảm thấy bản mặt Lý Mộ Thần chẳng còn chút giá trị nào.
Ta lạnh một tiếng, vung tay tát mạnh mặt nàng . Một tiếng bốp giòn giã vang lên trong gian im lặng như tờ của đại điện.
“Ngươi!” Tống Giai Nhược ngờ thật sự dám tay, ôm mặt giận dữ hét lên.
“Cái tát , là để trừng phạt ngươi vì mê hoặc hoàng thượng, ăn bừa bãi.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.