Tuyết Ngục - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-02-02 18:34:06
Lượt xem: 511

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Qua mùa đông, chuyện sẽ trở nên dễ chịu hơn. Ta dần quen với cuộc sống ở lãnh cung. Dù cuộc sống vất vả, nhưng ít nhất lo lắng như khi còn là hoàng hậu.

 

Thời tiết ngày càng ấm lên, một buổi chiều đầu hạ, trả kim chỉ. Trên đường về, định đường tắt qua ngõ nhỏ để về nhanh hơn. rẽ cung đạo, bất ngờ gặp đoàn kiệu của một vị phi tần. Ta tránh nhưng quá muộn, lớn tiếng quát: "Ngươi là nô tài cung nào? Dám cản đường nương nương!"

 

Kiểu ngạo mạn thế , trong các phi tần hoàng cung, ngoài Tống Giai Nhược, còn ai khác?

 

"Ồ, đây chẳng là hoàng hậu ? Ồ đúng, xem trí nhớ của , giờ thì gọi là phế hậu ."

 

Tống Giai Nhược thấy , chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đổi thành ánh mắt chế giễu. Nàng che miệng khúc khích, giọng ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai: "Châu Thứ Nhân, ngươi đem cung quy học ở mà gặp bổn cung, đầu gối khuỵu xuống ?"

 

Chưa kịp phản ứng, từ phía đá mạnh chân , khiến khuỵu xuống, ngã sõng soài xuống đất.

 

"Châu Thứ Nhân, ngươi câm ?"

 

Ta cắn răng, chỉ mong thể nhanh chóng tránh xa nàng : "Thỉnh an Lệ phi nương nương."

 

Tống Giai Nhược lạnh lùng trở mặt, vuốt vuốt móng tay bảo dưỡng tỉ mỉ, cất giọng lạnh lẽo: “Trong cung , thứ quan trọng nhất là tôn ti trật tự. Tố Xuân, nếu gọi sai phận của chủ nhân, xử lý thế nào?”

 

Tố Xuân, nha đưa từ nhà Tống Gia cung, luôn đồng điệu với chủ nhân của . Nàng cúi đầu, lễ phép thưa: “Bẩm Quý phi nương nương, theo cung quy, phạt tát hai mươi cái.”

 

Vậy Tống Giai Nhược phong Quý phi. Trong hậu cung hoàng hậu, nàng giờ là quyền uy nhất.

 

Tống Gia Nhược gật đầu hài lòng, tựa kiệu, ánh mắt chứa đầy hứng thú : “Châu Dục Tuyết, ngươi điếc ? Bản cung bảo ngươi tự tát, ngươi ?”

 

Hai tay nắm chặt lấy tà váy. Ta , tránh khỏi .

 

Ta ngẩng đầu nàng: “Tống Giai Nhược, ngươi nhất định ép đến cùng như ?”

 

“Ép ngươi?” Tống Giai Nhược giận dữ đ.ấ.m mạnh xuống tay vịn, dậy, tiến tới mặt, nắm chặt cằm , buộc ngẩng đầu lên: “Châu Dục Tuyết, rốt cuộc ai đang ép ai? Người nên hoàng hậu vốn là , nhưng giữa đường nhảy một kẻ như ngươi, cướp tất cả những gì vốn dĩ thuộc về . Những gì ngươi với , nhất định sẽ trả gấp mười, gấp trăm .”

 

Nàng dùng sức đẩy mặt sang một bên, nhàn nhạt với Tố Xuân: “Nó , thì ngươi dạy nó cho .”

 

Hai tên thái giám từ ép chặt vai , bắt quỳ xuống đất thể nhúc nhích. Tố Xuân mặt , chế nhạo, vung tay lên, một cái tát vang dội giáng xuống mặt .

 

Lực tay của nàng thật mạnh, chỉ trong chốc lát, gương mặt đánh ngược, đánh . Một cơn đau qua, cơn khác kéo tới.

 

Sau khi đủ hai mươi cái tát, Tố Xuân vẫn buông tha. Nàng túm lấy tóc , vặn mạnh gương mặt, khiến đau đến nỗi nước mắt gần như trào .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tuyet-nguc/chuong-23.html.]

Tố Xuân hả hê : “Châu Thứ nhân, ngươi nhớ rõ phận của . Trước mặt Quý phi nương nương, ngươi chỉ là một nô tài. Nếu ngươi còn dám nghịch ngợm phản nghịch như hôm nay, nương nương sẽ khoan dung nữa .”

 

Tống Giai Nhược mỉm nhạt nhẽo, tay vươn lên đặt cổ tay Tố Xuân, bước lên kiệu: “Châu Dục Tuyết, bản cung phạt ngươi quỳ ở đây suy ngẫm cho cẩn thận. Đến sáng mai mới lên. Để cả hậu cung thấy, đối đầu với bản cung, sẽ kết cục thế nào.”

 

Ta bây giờ trông thật thảm hại.

 

Sau khi Tống Giai Nhược rời , cung đạo trở về tĩnh lặng. Ánh chiều tà đỏ rực bầu trời như máu, cúi đầu quỳ bên bức tường cung điện, sợ ánh sáng chiếu khuôn mặt .

 

Cung nhân qua , thấy đều cúi đầu nhanh chóng rời , nhưng khi ngang qua, họ kìm , vẫn lén với ánh mắt dò xét.

 

Đêm đến, ngoài vài tên thị vệ tuần tra với đèn lồng, còn ai qua cung đạo nữa. Ta từ khi trời bắt đầu se lạnh quỳ đến khi trăng lên cao, từ khi sương lạnh rơi cho đến khi ánh sáng bình minh dần dần ló rạng.

 

Cuối cùng, tiếng gõ trống nhịp nhàng vang lên, báo hiệu hoàng thượng tới lúc lên triều.

 

Ta thấy kiệu của Lý Mộ Thần xuất hiện cung đạo. Hắn cao kiệu, sự hầu hạ của các thái giám cúi đầu im lặng, tiến về phía triều đình.

 

Hắn thấy , chỉ thể quỳ trong bóng tối, càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

 

Trong khoảnh khắc , chợt cảm thấy hận, hận cái hoàng cung . Nơi đây dường như thể biến tất cả ánh sáng thành bóng tối.

 

Ta hận cung điện , nơi thể khiến những kẻ liêm chính cúi đầu.

 

Ta hận cung điện , nơi thể biến quân tử thành kẻ mưu mô.

 

Ta hận cung điện , nơi thể kẻ chính trực nịnh nọt.

 

Ta nhớ Tây Bắc, nhớ hoàng hôn ở Nhuyễn Viễn Quan, nơi mà ánh chiều bao giờ giống sự mục nát nơi đây, mà là tự do, khoái lạc với ngựa phi, rượu ngon, và hoàng hôn rực rỡ.

 

Ta tựa tường, từng bước một chầm chậm về nơi ở của . Ta quá mệt mỏi, đến phòng, khóa cửa từ bên trong, phịch xuống giường, chỉ ngủ một giấc thật dài.

 

Không ngủ bao lâu, đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập, bên ngoài đập gọi lớn: “Châu Dục Tuyết, Châu Dục Tuyết!”

 

Hắn thật ồn ào.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta chậm rãi dậy, khi lên, chân đau nhói khiến loạng choạng.

 

Ta khập khiễng đến bên cửa, mệt mỏi qua cửa: “Yến Thành Lương, ngươi gì thế? Ngươi đánh thức .”

 

“Châu Dục Tuyết, ngươi sợ c.h.ế.t ! Ta còn tưởng ngươi nghĩ quẩn mà chuyện dại dột!” Yến Thành Lương lo lắng, vẫn đập cửa: “Mau mở cửa cho , để xem vết thương của ngươi!”

Loading...